Tối thứ Bảy, vừa hết tiết tự học, tôi đeo ba lô chuẩn bị về nhà.
Đúng lúc tuần này Yến Lạc cũng về, nên chúng tôi đi cùng nhau.
Trên đường, Yến Lạc hỏi: “Liên Hạ, cậu nghĩ xong sẽ thi vào trường đại học nào chưa?”
Tôi ngẫm nghĩ, đáp: “Đỗ trường nào thì học trường đó thôi. Tốt nhất là ở cùng thành phố với cậu. Còn cậu thì sao, vẫn là Đại học Chính Pháp ở Đế Đô à?”
Yến Lạc: “Chưa chắc.”
“Cậu không phải muốn làm luật sư sao? Chính Pháp ở Đố Đô là Hoàng Phố của giới luật sư đấy, không thi vào đó thì thi vào đâu?”
Cậu ấy cúi đầu, đi một lúc mới mở lời: “Thật ra…”
Đúng lúc này, một chiếc xe dừng lại trước mặt chúng tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Yến Lạc đã nhận ra: “Đây chẳng phải xe của bạn trai chị Huân sao?”
Tôi: “Sao có thể…”
Cửa kính hạ xuống, tôi quay đầu nhìn: “Ây, đúng là xe của anh ấy thật!”
Cư Diên gật đầu chào hai chúng tôi, nói: “Lên xe đi Liên Hạ, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Được ạ...”
Chắc chắn là chuyện của chị tôi, tôi mở cửa ghế phụ rồi ngồi xuống, vẫy tay với Yến Lạc: “Cậu về trước đi, ngày mai rảnh tôi sẽ qua nhà cậu.”
Yến Lạc nhíu mày: “Tối rồi còn có chuyện gì? Hai người định về nhà hay đi đâu?”
“Tôi sẽ nói với bố mà, cậu đừng lo.”
“Này! Liên Hạ…”
Chưa đợi Yến Lạc nói hết câu, Cư Diên đã kéo cửa kính xe lên, lái đi.
Ở trong xe, tôi vừa cài dây an toàn vừa hỏi anh: “Anh Cư Diên, anh không phải định giờ này đưa em tới nhà chị em chứ?”
Anh nói: “Không, đưa em đi xem nhà tân hôn.”
“Đã trang trí xong rồi ạ?”
“Gần xong.”
Tôi kinh ngạc: “Anh vẫn chưa nói với chị em sao?”
“Chưa.”
“…”
Nếu chị tôi biết anh Cư Diên đã mua xong nhà tân hôn, tuy không dám chắc một trăm phần trăm nhưng ít ra cũng có bảy tám phần khả năng sẽ tha thứ cho anh.
Vậy mà anh lại có thể nhịn tới giờ vẫn không nói.
Anh chuyên tâm lái xe, không nhìn đến tôi, chỉ nói: “Có thể sẽ mất một chút thời gian, em gọi điện báo cho chú một tiếng.”
“À đúng rồi, suýt thì em quên.”
Tôi gọi điện cho bố nói anh Cư Diên tới đón, sẽ về nhà muộn một chút.
Bố tôi khó hiểu: “Giờ này cậu ta tới đón con làm gì?”
Tôi: “Tất nhiên là chuyện liên quan tới chị rồi, bố đừng lo.”
Giọng bố tôi hơi do dự: “Đưa điện thoại cho Cư Diên, bố hỏi một chút.”
Tôi đưa điện thoại đến bên tai anh, Cư Diên hơi nghiêng đầu về phía điện thoại: “Chào chú.”
Anh cũng không nói chuyện nhà tân hôn, chỉ bảo có vài chuyện về chị gái muốn hỏi tôi, và hứa là một tiếng nữa sẽ đưa tôi về nhà.
Bố tôi tuy không mấy hài lòng, nhưng sợ làm phật ý anh nên đành đồng ý.