Chương 37: Lười làm người tốt

Cho đến lúc tôi khai giảng, mẹ vẫn không về.

Tôi nhắn tin cho chị, nói lời xin lỗi, lo lắng cho bệnh tình của chị, nhưng chị cũng không trả lời.

Một người bình tĩnh như chị tôi, lại bị tôi chọc tức đến mức ấy…

Tôi thật sự thấy may mắn là mình vẫn còn đi học, có thể trốn vào trường để tránh thực tại một chút.

Ngày đầu tiên khai giảng không có sắp xếp gì nhiều, toàn là tiết tự học. Nhưng dù sao cũng là thanh xuân, buổi sáng giờ tự học vẫn rôm rả cười đùa, trêu chọc lẫn nhau, đến chiều thì cả lớp im phăng phắc, ai cũng cắm cúi luyện đề.

Hết tiết tự học tối, tôi vừa về ký túc xá liền ngã vật xuống giường.

Cả một ngày tự học đã rút cạn tôi, giờ đến một ngón tay cũng không muốn động.

Mấy bạn cùng phòng lần lượt về phòng, thấy tôi liền hỏi: “Này Liên Hạ, Yến Lạc ra nước ngoài có mua quà gì cho cậu không?”

Yến Lạc mua quà lưu niệm cho tất cả các bạn nữ quen biết, chủ yếu là đồ kỷ niệm du lịch ở đó.

Nhưng quà cậu ấy tặng tôi tất nhiên không giống với quà của các bạn khác.

Tối qua lúc mở túi quà, ngoài mấy món kỷ niệm mà ai cũng có ra còn có đủ loại bánh kẹo, thêm nước hoa với son môi, nhìn là biết do mẹ Yến đích thân chọn.

Còn cả anh Yến Khởi nữa, không biết có phải vì lâu không gặp hay không mà anh ấy còn tặng cho tôi một chiếc ví tiền màu hồng của hãng LV.

Nhưng tôi không thể nói thật, kẻo lại giống như đang khoe khoang, đành ngồi dậy ậm ừ: “Cũng giống giống quà của các cậu thôi…”

Một bạn cùng phòng cười hì hì vỗ vai tôi: “Làm sao mà giống được! Quan hệ của hai người thân như vậy, chắc chắn cậu ấy mua cho cậu nhiều đồ xịn hơn.”

Tôi cười theo: “Cũng chỉ hơn các cậu chút bánh kẹo thôi…”

Nguyên Tố ngồi đối diện, im lặng ngâm chân.

Hôm nay cô ấy nhận được một món đồ trang trí Nhà Trắng, lúc mới nhận thì vui lắm, mê mẩn không rời tay vì so với mấy cái huy hiệu hay móc khóa mà người khác được nhận, nó đặc biệt hơn.

Nhưng sau đó, Nguyên Tố phát hiện có một bạn nữ khác cũng nhận được món quà đó, liền ném ngay vào ngăn kéo, cả ngày không vui.

Tôi cũng chẳng có tâm trạng an ủi, nên nằm xuống.

Bây giờ tôi thậm chí còn thấy việc trước đây mình giúp hai người họ “nối dây tơ hồng” là dư thừa.

Yến Lạc hoàn toàn không có ý gì với Nguyên Tố, nếu không đã chẳng bỏ cô ấy lại ở rạp chiếu phim, rồi còn tặng quà giống mấy bạn khác.

Mà Nguyên Tố thì bản thân không chịu chủ động, lúc nào cũng muốn tôi tạo cơ hội giúp.

Tôi tuy đã đồng ý, nhưng trong lòng không hẳn là thoải mái.

Tôi là người khá ích kỷ, Yến Lạc là bạn thân nhất của tôi, tôi không muốn “nhường” cậu ấy cho ai.

Tôi sẽ không hỏi cậu ấy mấy câu ngớ ngẩn như “Giữa tôi và bạn gái cậu, ai quan trọng hơn”, nhưng nếu cậu ấy có bạn gái, tôi sẽ tự biết giữ khoảng cách để không khiến đôi bên khó xử.

Nhưng nếu cậu ấy chọn ở bên tôi không muốn có bạn gái thì đó cũng là lựa chọn của cậu ấy, tôi sẽ không ép buộc, cũng lười làm người tốt.

Nhắc tới Yến Lạc, tôi lại nghĩ đến nhà họ Yến, rồi không biết từ lúc nào lại nhớ tới mẹ tôi và chị gái đang bệnh.

Thế là tâm trạng lại nặng nề.

Làm sao mà buông bỏ cho được.

Tôi lại nhắn một tin hỏi thăm chị ấy, đến khi tắt đèn vẫn chưa nhận được tin trả lời.

Không trả lời thì thôi vậy, nhưng tôi vẫn sẽ nhắn.

Làm sai chuyện thì phải thể hiện thái độ nhận lỗi.

Đợi chị khỏe hơn, tâm trạng ổn định hơn, tôi sẽ tìm đến cửa chịu đòn. Còn giờ mà qua, chắc chỉ bị mẹ tôi đuổi cổ ra ngoài.

Nhắc tới mẹ, lại không thể không nghĩ đến sợi dây chuyền thiên nữ.

Bố tôi bảo đã nhặt đủ hạt ngọc, hôm nay đem ra ngoài tiệm trang sức xâu lại, không biết đã xong chưa.

Tôi vừa vô thức lướt điện thoại vừa định đi ngủ, đột nhiên một khung chat bất ngờ bật lên.

Là Cư Diên.