Yến Lạc nào phải ngốc, thấy tôi và bố ủ rũ như đưa đám, cộng thêm việc mẹ tôi không có ở nhà, cậu ấy liền đoán được nhà tôi Tết này chắc chắn là gà bay chó sủa.
Cậu ấy lấy cớ đói bụng muốn đi ăn khuya, đẩy bố tôi vào bếp, sau đó kéo tôi về phòng, hạ thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tôi không dám nói mình đã làm gì, chỉ bảo Cư Diên và chị tôi chia tay rồi.
Yến Lạc “ồ” một tiếng: “Thì ra vậy. Tôi cũng thấy hai người họ mới quen nhau có nửa năm đã đính hôn thì hơi vội. Nhà cậu cũng hiểu chưa rõ hoàn cảnh gia đình người ta đúng không? Thế này cũng tốt, chậm lại một chút, tìm hiểu nhau nhiều hơn. Nếu thật sự có duyên, sau này chắc chắn họ sẽ quay lại với nhau.”
Câu nói này rất có lý, khiến tôi lại nhen nhóm hy vọng: “Thật sự có thể ở bên nhau lại sao?”
“Đương nhiên, nhưng chủ yếu phải xem họ thế nào.” Yến Lạc nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Chia tay là chị Huân, sao trông cậu tiều tụy thế?”
“Tôi… tôi cảm thấy bố mẹ tôi sắp ly hôn.”
Yến Lạc ngạc nhiên: “Sao vậy?”
Tôi ủ rũ kể lại: “Mùng một nhà tôi định đi gặp gia đình anh Cư Diên. Hôm đó tôi cãi nhau với mẹ nên không đi, bố ở nhà trông tôi nên cũng không đi. Sau đó, lễ đính hôn của chị bị hủy. Mẹ tôi rất giận, xách vali đến nhà chị, còn nói nếu chị tôi và anh Cư Diên không đính hôn thì sẽ ly hôn với bố… Tất cả đều là lỗi của tôi.”
Yến Lạc nhíu mày, ngồi xuống an ủi tôi: “Cậu đừng có cái gì cũng ôm hết vào mình. Biết đâu chia tay là vì giữa chị Huân và anh ta đã có vấn đề, chuyện cãi nhau chỉ là trùng hợp thôi. Với lại, vợ chồng nào mà chẳng từng nói ly hôn. Bố mẹ tôi cãi nhau cũng nói thế mà.”
Tôi hơi nghi ngờ: “Nhà cậu, kiểu gia đình thần tiên mà cũng cãi nhau á?”
Yến Lạc quả quyết: “Có chứ, nhà nào sống với nhau mà chẳng cãi đôi câu. Đừng lo nghĩ linh tinh, bố cậu tính tình tốt như vậy sẽ không ly hôn đâu. Này, tôi ngửi thấy mùi thơm rồi, chắc đã có cơm, ra ăn thôi!”
“Ừ.”
Tuy tình hình chẳng thay đổi, nhưng lời nói của Yến Lạc cũng khiến tôi thấy dễ chịu hơn nhiều.
Tối đó, vì cả ba người đều chưa ăn gì, bố tôi nấu thêm phần cho bố mẹ Yến Lạc để cậu ấy mang về, nếu không ăn thì sáng mai hâm nóng làm bữa sáng.
Yến Lạc ăn no uống đủ, trước khi đi còn được bố tôi lì xì hai phong bì. Cậu cũng không khách sáo, nhận lấy rồi vừa đi vừa chúc “cung hỉ phát tài”.
Dọn dẹp bát đũa xong, tôi và bố ra phòng khách mở quà Yến Lạc mang về. Trong túi có hai phong bao lì xì của bố mẹ Yến Lạc gửi tôi.
Bố tôi cầm bao lì xì, khẽ thở dài: “Haizz, nhà này thật là…”
Tôi nhìn phong bao, dường như thấy được nụ cười hiền hậu của bố mẹ Yến Lạc.
Nếu họ biết tôi đã làm chuyện xấu xa như vậy, liệu có còn đối xử tốt với tôi như thế này không?
Hôm đó tôi nghĩ gì mà lại cố chấp, nhất định phải hơn thua với mẹ như thế?!
Nhưng hiện tại tự trách cũng vô ích, tôi nhất định phải tìm cách bù đắp sai lầm.
Ngày mai là nhập học, tôi vẫn ở ký túc xá. Bố đang thu dọn đồ trong phòng cho tôi.
Tôi lặng lẽ ra phòng khách, lấy điện thoại của ông mở khóa, tìm số của Cư Diên, ghi nhớ rồi đặt lại chỗ cũ.
Chị tôi tuy không phô trương nhưng là người rất kiêu hãnh, nếu không thì từ nhỏ đến lớn đã chẳng luôn xuất sắc như vậy, vừa tốt nghiệp đã không muốn lấy thêm đồng nào từ gia đình.
Nếu là chị chủ động nói chia tay, thì cho dù vì sĩ diện, chị cũng tuyệt đối sẽ không quay lại.
Tôi không thể để hai người họ cứ bỏ lỡ nhau như thế.