Bố nhắc tôi: “Tiểu Hạ, đến lượt chúng ta rồi.”
Tôi ngồi trên ghế, hai chân chẳng còn chút sức lực nào: “Bố… mình… mình về nhà đi…”
Ông trấn an tôi: “Đừng sợ, dù con có bệnh hay không, con vẫn là con gái của bố.”
“Bố… con xin lỗi, con sai rồi…” Tôi không thể gắng gượng thêm nữa, bật khóc thành tiếng: “Con đã nói dối, là con cố ý lừa mọi người…”
“…”
Y tá bước tới, thử gọi: “Liên Hạ?”
Bố tôi xua tay: “Xin lỗi, chúng tôi không khám nữa.”
Nói rồi ông đỡ tôi đứng dậy: “Đi thôi.”
Trong sân vườn bệnh viện, tôi kể hết mọi chuyện cho bố.
“Hôm anh Cư Diên đến nhà mình, con đã mơ một giấc mơ… Mẹ luôn nói con không bằng chị, nên con muốn phá hỏng hôn nhân của chị, để mẹ đau lòng… Con xin lỗi bố, con biết sai rồi, thật sự sai rồi… Con sẽ nhận lỗi với chị và anh Cư Diên, bố mẹ đừng ly hôn, đừng bỏ con…”
Nói đến câu cuối, tôi đã khóc không thành tiếng.
Bố tôi vẫn im lặng đứng đó, đợi tôi nói xong.
Ông ngước nhìn trời, thở một tiếng thật dài rồi giơ tay lên.
Tôi tưởng ông định đánh tôi, theo phản xạ rụt người lại.
Nhưng không có.
Bàn tay ấy chỉ nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, vỗ nhẹ: “Những ngày qua, con cũng không dễ dàng gì, đúng không?”
Ban đầu tôi khóc rất nén nhịn, nhưng sau câu nói của bố như khơi ra tất cả ấm ức trong lòng tôi.
Tôi lao vào lòng ông, bật khóc nức nở.
Là tôi đã gây ra lỗi lầm lớn, nhưng cũng thật là do bị mẹ ép đến nông nỗi này.
Nếu tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu tôi, tôi thật sự rất uất ức!
Bố vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, đợi tôi khóc mệt mới lên tiếng: “Bố sẽ gọi cho chị con và Cư Diên, chúng ta cùng đi xin lỗi họ nhé?”
Tôi vừa thút thít gật đầu vừa hỏi: “Mẹ cũng sẽ đi ạ?”
“Nếu bà ấy muốn thì đi, chuyện trong nhà mình để sau.”
Bố tôi gọi cho chị đầu tiên.
Điện thoại chị lại do mẹ bắt máy, giọng lạnh băng: “Tiểu Huân bệnh rồi, tôi phải chăm nó, không rảnh quản hai người! Muốn xin lỗi ai thì tự đi mà xin lỗi.”
Giọng bố lập tức lo lắng: “Tiểu Huân bị bệnh gì? Có nặng không?”
Mẹ đáp từng câu chua chát: “Ông vốn không coi nó là con, bây giờ còn giả vờ làm người cha tốt làm gì?”
Lần này bố tôi phản bác rất cứng rắn: “Thế bà có từng coi Tiểu Hạ là con chưa? Nếu không phải bà kích động con bé, nó sẽ nói ra những lời đó sao?”
Mẹ tôi cười nhạt trong điện thoại: “Ồ, bây giờ ông đang đổ lỗi cho tôi à? Mấy lời không biết xấu hổ đó là do tôi dạy nó chắc? Tôi không có khả năng quản được con gái ông, để ông tự đi mà dạy! Còn nữa, nếu Tiểu Huân không gả được cho Cư Diên, tôi sẽ ly hôn với ông!"
Bố tôi: “Chuyện Tiểu Hạ gây ra, tôi sẽ đưa con bé đi bù đắp hết sức. Bà cũng đừng suốt ngày đem việc ly hôn ra dọa, với tôi điều đó chẳng tính là uy hϊếp gì.”
Mẹ tôi quát lớn: “Muốn ly hôn à? Được thôi! Ai không ly hôn là chó!” Nói xong thì cúp máy.
Tôi lo lắng hỏi: “Bố sẽ không thật sự ly hôn với mẹ chứ?”
Bố cười khổ xoa đầu tôi: “Làm gì tới mức đó, chỉ là lời nói trong lúc nóng giận thôi, con đừng nghĩ nhiều.”
Ông gọi điện tiếp cho Cư Diên.
Anh vẫn ôn hòa lễ độ như cũ, không nói lời khó nghe.
Bố tôi nói mời anh ăn tối, anh cũng đồng ý.