Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm gọn trong chăn, áo khoác treo trên lưng ghế, bút cũng đã được đậy nắp.
Chắc là bố tôi đã vào.
Bảy giờ sáng hơn, trong bếp vang lên tiếng xào nấu. Tôi mở cửa đi ra, bố đang nấu bữa sáng, thấy tôi thì nở nụ cười lấy lòng: “Tiểu Hạ ngoan, tối qua ngủ ngon không? Bố làm trứng hấp nước cho con, con đi đánh răng trước đi.”
Tuy bố tôi cũng không chống đỡ được mẹ, nhưng ít ra ông đã cùng tôi chịu trận.
Chúng tôi như đồng đội trong cùng một chiến tuyến, ông không có lỗi gì với tôi, không nên “nội chiến”.
Tôi “vâng” một tiếng, nhận lấy chút hối lộ này, rồi chợt nhớ tối qua chưa tắm nên đi tìm đồ thay.
Mà kỳ lạ là chiếc qυầи ɭóŧ tôi mặc hôm Giáng Sinh thế nào cũng không tìm thấy.
Đó là chiếc tôi thích nhất, nhân dịp sale lớn ngày 11.11 mới dám mua một cái hàng hiệu, mua về còn không dám cho mẹ biết.
Tôi nhớ rõ là đã cho vào máy giặt, nhưng suốt hai tuần nay chẳng thấy đâu, ở nhà không có, ở trường cũng không.
Chẳng lẽ bị gió thổi bay?
Tôi chỉ mới mặc có hai lần thôi mà.
Tôi ngại hỏi bố, càng không dám hỏi mẹ.
Xót quá, đành xem như chưa từng mua vậy.
Tôi tắm xong thì mẹ cũng vừa dậy, ra ăn sáng.
Bà nhìn thấy trứng hấp nước trên bàn, lập tức cau mày, dọa cho hai bố con tôi không dám thở mạnh.
May là bà chỉ cau mày, không nói gì, chắc cảm thấy tối qua mình đã nói hơi nặng lời, nên giờ coi như cho tôi một chút táo ngọt.
Tôi cẩn thận kéo bát trứng hấp trước mặt về mình, vừa ăn vừa thầm than.
Cuộc sống thế này, quá tổn thọ.
Không hiểu sao bố tôi hồi đó lại để mắt tới một bà chằng như mẹ tôi.
...
Đến kỳ thi tôi định dồn sức thi thật tốt trong những kỳ thi tiếp theo, ít nhất cũng có thể giành lại được chút tiếng nói trong nhà.
Tiếc là, cả kỳ thi tuần lẫn kỳ thi cuối kỳ sau đó, tôi đều rất thảm hại, không chỉ rớt khỏi ngưỡng điểm trường hạng nhất mà thứ hạng còn tụt thẳng xuống.
Xong rồi, kỳ nghỉ đông này, tôi chắc chắn sẽ sống chẳng có chút tôn nghiêm nào.
Ngày cả nhà Yến Lạc ra nước ngoài đã định, rơi đúng vào dịp vừa nghỉ học, vé máy bay rẻ nhất.
Mẹ không cho tôi ra khỏi nhà, ngày nào cũng nhốt tôi trong phòng làm bài, viết đề, ngay cả việc đi tiễn nhà họ Yến cũng không được.
Chiều hôm họ ra sân bay, tôi đứng bên cửa sổ, nhắn cho Yến Lạc chúc cả gia đình cậu ấy thượng lộ bình an.
Họ gọi taxi, vốn có thể từ cửa nam gần nhà đi thẳng, không cần đi ngang nhà tôi, nhưng tin nhắn gửi đi chưa được bao lâu, cả nhà họ Yến đã kéo vali đến dưới lầu nhà tôi, hướng về cửa sổ phòng tôi vẫy tay.
Tôi vội mở cửa sổ, cũng thò người ra vẫy lại, gió lạnh lùa vào cổ áo và ống tay áo nhưng tôi vẫn không thấy lạnh chút nào.
Vì sợ làm mẹ chú ý, chúng tôi chẳng ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ vẫy tay.
Mẹ Yến ra hiệu bảo tôi vào trong, thò người ra thế này nguy hiểm lắm.
Thấy tôi rụt vào, họ mới hạ tay, kéo vali đi tiếp.
Đợi họ lên xe rời đi, tôi vẫn còn đứng ở cửa sổ, lòng thấy trống trải hẳn.
Từ giờ, dù có bị ấm ức ở nhà, tôi cũng chẳng còn chỗ nào để trốn nữa rồi.
Nhà Yến Lạc ra nước ngoài không đem theo Cà Ri, tôi rất muốn chăm nó, nhưng mẹ tôi ghét động vật, lại dị ứng với lông chó mèo, nên mẹ Yến gửi nó cho nhà bạn trông hộ.
Quay lại bàn học, nhìn đống bài tập chất cao như núi, tôi thoáng muốn xé toang tất cả.
Nhưng chỉ nghĩ vậy thôi, vì Yến Lạc không ở đây, ai sẽ giúp tôi photo tài liệu, ai sẽ cho tôi chép bài nữa?
Thế nên không thể xé, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.