Chương 19: Lại bị bóng đè sao?

Không lâu sau, Cư Diên quay lại với một túi thuốc và một chai nước.

Anh bóc thuốc, mở sẵn chai nước đưa cho tôi.

Tôi nhận lấy, theo bản năng nói: “Anh Cư Diên, cảm ơn anh.”

Anh khẽ đáp lời: "Không có gì."

Sau khi uống thuốc, tôi quấn chặt áo khoác, tựa trán vào cửa kính lạnh buốt.

Thuốc bắt đầu ngấm, cơn buồn ngủ kéo đến, nhưng tôi không tiện ngủ trên xe, chỉ có thể cố gắng chống lại cơn buồn ngủ.

Mười mấy phút sau, xe đến nơi ở của chị tôi.

Chị ấy sống một mình tại căn hộ đơn ở trung tâm thành phố.

Tôi từng đến đây một lần.

Là lúc chị mới dọn vào, tôi và bố mẹ mang theo đồ ăn tới thăm.

Hồi đó, mẹ tôi còn muốn ở lại với chị, nói có thể giúp giặt giũ nấu cơm, chờ chị ổn định công việc rồi mới về.

Nhưng chị tôi từ chối.

Chị bảo mình là người lớn, có thể tự chăm sóc bản thân, quần áo thì đã có máy giặt, việc nhà có thể thuê giúp việc theo giờ, bữa ăn thì công ty lo, nếu mỗi ngày mẹ ở nhà nấu cơm chờ chị về, chị sẽ thấy là gánh nặng.

Mẹ tôi vừa mừng vừa lo, về nhà mà cứ xuýt xoa thương chị quá độc lập.

Lần này đến đây, tôi thấy nội thất gần như không có gì thay đổi so với nửa năm trước, chỉ là có thêm vài món đồ của đàn ông, chắc là anh Cư Diên cũng thường đến đây.

Anh bảo tôi vào phòng chị gái nghỉ ngơi.

Tôi đã mệt lắm rồi, cũng không muốn cùng anh ngồi đây, mà mắt trân trân nhìn nhau, đành nói “làm phiền anh rồi” sau đó vào phòng, nằm xuống giường, rất nhanh đã ngủ mất.

...

Trong cơn mê man, tôi cảm giác có vật gì đó đang đè lên người mình.

Cả người tôi kiệt sức, ý thức mơ hồ. Tôi cố gắng mở mắt, nhìn thấy một đôi mắt đen kịt.

Đôi mắt ấy, trong căn phòng tối, nhìn chằm chằm vào tôi, giống như hai hố đen lơ lửng giữa không trung.

Tôi lại bị bóng đè sao?

Khó chịu quá.

Tôi muốn tỉnh lại, nhưng không rút tay ra được, cũng chẳng thể kêu ra tiếng, chỉ có thể nhìn đôi mắt ấy ngày càng tiến lại gần.

Đột nhiên, trước tôi mắt tối sầm.

Không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ và bóng tối kéo tới, tôi hoàn toàn thϊếp đi.

...

Giấc ngủ này tôi ngủ rất say. Khi tỉnh lại, trong phòng tối đen đưa tay không thấy năm ngón, tôi mò mẫm bật đèn.

Liếc nhìn đồng hồ treo tường thấy đã hơn tám giờ tối.

Tiêu rồi! Tiết tự học buổi tối của tôi!

Nhìn chiếc áo khoác dày được treo trên giá cạnh giường, tôi nghĩ chắc là do chị tôi vào khi tôi đang ngủ, sau đó tiện tay treo giúp.

Tôi lấy áo xuống, vội vàng mặc vào người, nhưng mặc được nửa chừng thì lại ngồi xuống, chẳng muốn động đậy nữa.

Giờ này, cho dù có chạy tới trường tôi cũng chỉ kịp học một tiết cuối.

Thầy cô ngày nào cũng nói phải tranh thủ từng giây từng phút, nhiều hơn mấy điểm là có thể bỏ xa hàng ngàn hàng vạn thí sinh khác.

Nhưng thật sự là tôi rất mệt, rất mệt, chẳng còn sức đến trường nữa.

Hôm nay cứ để mấy ngàn mấy vạn thí sinh đó tạm thời vượt lên trước đi, ngày mai tôi lại đuổi theo.

Tôi ra phòng khách nhỏ, phát hiện trong nhà chỉ có mình tôi, giày của chị gái và Cư Diên đều không có ở cửa.

Hai người họ đi rồi sao?