Chương 16: Rất thích nhà họ Yến

Trong lòng tôi hơi áy náy.

Hôm nay ngoài việc đi xem phim, chủ yếu tôi còn muốn tạo cơ hội cho Yến Lạc và Nguyên Tố, ai ngờ toàn gặp chuyện bực mình, phim xem chẳng xong, còn tách hai người họ ra, thật có lỗi với phần bắp rang của Nguyên Tố quá.

Nhưng…

Tôi cũng khá vui, xem như an ủi vậy.

Có Yến Lạc ở đây, ít nhất tôi không còn là kẻ dư thừa trong đám đông nữa.

Ăn lẩu xong, bọn tôi chẳng còn tâm trạng đi dạo, liền bắt xe buýt về, tới khu thì ai về nhà nấy.

Tôi đứng ở tầng một đợi thang máy, thang từ tầng hầm đi lên, cửa vừa mở đã thấy chị tôi và Cư Diên ở bên trong.

Hai người này, chủ nhật mà còn canh đúng giờ cơm mới về, bận rộn đến vậy sao?

“Chị.” Tôi bước vào, đứng về phía chị, rồi quay sang phía Cư Diên chào: “Anh Cư Diên.”

Anh lạnh nhạt đáp: “Ừ.”

Giọng chị tôi vẫn bình thản như mọi khi: “Bố nói em và bạn đi xem phim, sao lại về sớm vậy?”

Tôi nói: “Phim không hay nên em với Yến Lạc về sớm, bọn em vừa ăn lẩu xong, lát nữa em không cùng ăn chung với mọi người nữa.”

Chị nói: “Ừm.”

Trong thang máy về trạng thái yên tĩnh.

Tuy là chị em ruột nhưng tôi và chị gái chẳng có mấy đề tài chung, thêm Cư Diên ở đó, muốn nói chuyện nhà cũng không mở miệng được.

Tôi đành cúi đầu lướt điện thoại, giả vờ bận rộn.

May mà rất nhanh đã về đến nhà.

Hai người họ vừa vào cửa đã được mẹ tôi nhiệt liệt chào đón.

Biết tôi đã ăn ở ngoài, mẹ có chút không vui: “Đã về sớm được thì sao còn phải ăn ở ngoài? Đúng là hoang phí. Không ăn thì vào phòng học đi, mới tiến bộ được có hai hạng thôi, đừng có mà kiêu căng.”

“Vâng."

Tôi vào phòng, đóng cửa, ngã thẳng xuống giường.

Lúc này, điện thoại báo tin nhắn mới, tôi mở ra xem, là đám bạn của tôi đã xem phim xong chuẩn bị đi ăn, họ gửi ảnh chụp hôm nay vào nhóm nhỏ, Nguyên Tố còn lo lắng hỏi chúng tôi đã về chưa.

Haizzz, con nhóc này quá tốt, còn không trách tôi phá hỏng cuộc vui.

Tôi trả lời Nguyên Tố xong mới mở ảnh chụp hôm nay ra xem.

Máy ảnh của Cao Văn chụp rất đẹp, tôi vốn tưởng mình ăn mặc xuề xòa sẽ xấu, nhưng hóa ra cũng không có tấm nào tệ.

Lướt tới ảnh Yến Lạc và Nguyên Tố chụp chung, tôi phóng to, ngón tay dừng lại ở gương mặt Yến Lạc với nụ cười nhạt, lòng hơi nghẹn lại.

Hôm nay cậu ấy chỉ ngồi cạnh Nguyên Tố thôi mà tôi đã thấy mình dư thừa.

Nếu sau này Yến Lạc có bạn gái, liệu cậu ấy có còn đối xử tốt với tôi như hôm nay không?

Chúng tôi còn có thể thân thiết như bây giờ không?

Tôi còn có thể trơ mặt tới nhà họ Yến chơi nữa không?

Chắc là… không.

Tôi mở ảnh chụp buổi nướng BBQ với nhà Yến Lạc hồi hè năm nay, trong một bức ảnh chụp chung, tôi và Yến Lạc đứng giữa bố mẹ cậu ấy, bốn người cầm đồ uống và xiên thịt, cười tươi hết cỡ trước ống kính.

Nhìn một lúc, mắt tôi ươn ướt.

Nhà tôi chưa từng có bức ảnh như vậy.

Tôi thật sự rất thích nhà họ Yến.

Rất rất thích bọn họ.

Tôi không nỡ rời xa bất kỳ ai trong số họ.

Lúc này, bố tôi bỗng gõ cửa bên ngoài phòng: “Tiểu Hạ, cơm xong rồi, ra ăn chút đi con.”

Tôi vội lau nước mắt, ngồi dậy đáp: “Con no rồi, không muốn ăn, mọi người ăn đi.”

Bố tôi: “Có món tôm rim dầu mà con thích…”

Giọng mẹ tôi từ phòng khách vọng lại: “Nó không muốn ăn thì kệ nó, dù sao sáng nay cũng đi chơi rồi, để nó học bài đi.”

Bố đành nói qua cửa: “Vậy bố để phần cho con, buồn ngủ thì ngủ một lát nhé.”

Tôi đáp: “Vâng.”

Bố đi dọn cơm, ông vừa rời đi, tôi liền thay đồ ngủ, chui vào chăn.

Hôm qua vì để có thời gian cho sáng nay đi chơi, tôi vừa học tối ở trường vừa thức khuya, vất vả lắm mới làm xong bài tập.

Giờ cũng không còn phải lo gì nữa, đúng lúc buồn ngủ thì ngủ bù.

Không bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng mở cửa, rồi tiếng bước chân càng lúc càng gần, đột nhiên, trên người lạnh hẳn, hình như chăn bị kéo ra.

Giọng mẹ tôi vang lên bên tai như nổ tung: “Liên Hạ! Mẹ gọi mày nãy giờ rồi, còn ở đó vờ ngủ!”