Hoắc Nam Sênh đã sớm biết kết cục của việc trêu chọc Hoắc Dĩ Nam, nhưng cô vẫn cố chấp trêu chọc đến cùng, để rồi lâm vào cảnh mọc cánh khó thoát. 1. Hoắc Nam Sênh vốn tên là Nam Sênh. Sau khi nhà họ …
Hoắc Nam Sênh đã sớm biết kết cục của việc trêu chọc Hoắc Dĩ Nam, nhưng cô vẫn cố chấp trêu chọc đến cùng, để rồi lâm vào cảnh mọc cánh khó thoát.
1.
Hoắc Nam Sênh vốn tên là Nam Sênh. Sau khi nhà họ Nam sụp đổ, Nam Sênh theo họ mẹ là "Hoắc" rồi được đưa đến nhà họ Hoắc ở tạm.
Sự "ở tạm" này kéo dài tận mười lăm năm.
Lúc mới đến nhà họ Hoắc, Hoắc Nam Sênh ngẩng đầu, trông thấy thiếu niên đứng trên bậc thang. Khuôn mặt thiếu niên tuấn tú, khí chất lịch thiệp, khiến người ta phải ngưỡng vọng như con cưng của trời.
"Thằng bé là Hoắc Dĩ Nam, lớn hơn con bảy tuổi, con cứ gọi thằng bé là anh." Bà Hoắc nói.
Hoắc Nam Sênh ngoan ngoãn gọi theo: "Anh ạ."
Đổi lại là sự hờ hững, đôi mắt bệ nghễ không gợn sóng của anh, không để bất kỳ ai vào mắt.
Họ lướt qua nhau như thế.
2.
Hoắc Nam Sênh và Hoắc Dĩ Nam có giới hạn rõ ràng. Hoắc Dĩ Nam là người ở trên đỉnh cao danh vọng, khiến biết bao nhiêu người ngưỡng mộ. Hoắc Nam Sênh gọi anh là anh nhưng thực chất hai người không có chút quan hệ nào. Sau khi rời khỏi nhà họ Hoắc, cô như người ngoài, gọi anh là "sếp Hoắc".
Cho đến một đêm mưa nọ...
Trong lúc nhập nhèm ngái ngủ, Hoắc Nam Sênh chợt cảm nhận được trên mặt mình có gì đó ấm áp.
Hoắc Dĩ Nam khom lưng bế bổng cô lên: "Sao em lại ngủ ở ghế sô pha?"
Cô mệt đến díp cả mắt, hỏi lại anh: "Anh bảo mai mới về mà?"
Hoắc Dĩ Nam đặt cô lên giường, đôi mắt sâu thẳm hướng ra màn mưa ngoài cửa sổ, chầm chậm lên tiếng: "Kỷ niệm ba năm vui vẻ nhé, Sênh Sênh."
Anh nở nụ cười. Vào ngày này ba năm trước, họ cũng thế này, đêm triều nóng bỏng, mây mưa liên miên.
Bên ngoài mưa rơi tí tách, bên trong cũng mây mưa, trong phòng dậy sóng mờ, khiến người ta ý loạn tình mê.
Giới thiệu vắn tắt: Em cũng không muốn trốn chạy nữa.
Thông điệp: Tình yêu khiến con người ta trở nên tốt đẹp hơn.
Bình luận này chỉ mang tính chất làm nv thui