Ân Tùng Mộng lại bị chặn đường lần nữa. Lần này là hotboy của trường thể thao bên cạnh. Anh ta ôm bó hoa, đứng trước mặt cô, cầu xin cô quay lại. Cô thấy phiền, hơi hất cằm cằm về phía chàng trai có k …
Ân Tùng Mộng lại bị chặn đường lần nữa.
Lần này là hotboy của trường thể thao bên cạnh. Anh ta ôm bó hoa, đứng trước mặt cô, cầu xin cô quay lại.
Cô thấy phiền, hơi hất cằm cằm về phía chàng trai có khí chất lạnh nhạt tuấn tú đứng ngoài đám đông: “Muộn rồi, tôi có bạn trai mới. Là anh ấy.”
Người kia là Tưởng Tố, dáng vẻ giản dị, chiếc sơ mi giặt đến bạc màu. Anh thản nhiên nhìn xung quanh, hờ hững nói: “Tôi không quen cô ấy.”
Đêm đó, Ân Tùng Mộng say khướt, đá nhẹ vào bắp chân anh. Cô khẽ lẩm bẩm:
“Khát.”
Tưởng Tố khoác lại áo sơ mi, kéo cô tựa vào ngực mình, rồi đưa nước cho uống. Cô nhìn chằm chằm gương mặt quá đỗi quen thuộc kia, khẽ cười trêu:
“Không quen à?”
Cằm anh khẽ căng cứng, ánh mắt dần tối đi.
Sau này, khi Tưởng Tố tưởng rằng Ân Tùng Mộng đã say đắm anh đến mức không thể dứt - chỉ cần đến lúc thích hợp là có thể lạnh lùng đá cô đi - thì lòng tham trong anh ngày một nhiều thêm. Để rồi chính anh lại là người nhận cuộc gọi chia tay trước.
Ân Tùng Mộng chia tay xong, theo sắp đặt của gia đình, đi gặp người được chọn cho cuộc hôn nhân liên minh.
Trong phòng riêng, người đàn ông mặc vest chỉnh tề, nhìn cô qua làn khói trà lơ lửng. Sau lớp kính, đôi mắt anh tối lại sâu thẳm: “Cô Ân, lại gặp rồi.” Cùng nụ cười mang theo chút lạnh lùng.
Bên cổ áo sơ mi là vết hôn mờ mờ ẩn hiện, ừm... do cô để lại đêm qua.
~
Kẻ đa tình thì vô tình.
Người kiềm chế lại hóa cuồng si.
Một trò chơi trả thù bằng thân phận giả, cuối cùng Tưởng Tố lại là kẻ thua nặng nhất.
Giờ đây anh không còn điềm đạm xa cách nữa. Ngón tay lướt nhẹ nơi khóe môi cô, anh cười khẽ: “Chỉ chơi với mình anh thôi, được không?”