Rồi một giọng nói giả vờ như không có chuyện gì xảy ra phá tan sự im lặng: "Đến phòng cậu?
Hay đến phòng tớ?"
Minh Hạc nắm lấy bàn tay hạ mình chìa ra của Đại tiểu thư, kéo người dậy.
"Ở đâu cũng được, Đại tiểu thư muốn đi đâu thì đi đó."
-
"Minh Hạc, tớ kể cậu nghe này, mấy hôm trước con chó nhà tớ lén chạy vào phòng ngủ..." Triệu Đường Vân vừa tan học đã sốt sắng chạy đến bên cạnh chỗ ngồi của Minh Hạc, chia sẻ chuyện vui về chú chó cưng ở nhà.
Minh Hạc lẳng lặng lắng nghe, hoàn toàn không hay biết cảnh này bị Bùi Kim Ngọc vừa từ ngoài về nhìn thấy.
Lại là cô ta.
Từ sau lần Hạc Hạc tiện tay giúp Triệu Đường Vân, cô ấy đã bị cô ta quấn lấy hoàn toàn, trước đây những lúc chỉ có hai người họ, cô bé này lại cứ chen vào làm phiền.
Bùi Kim Ngọc nhíu mày dùng chiếc khăn tay thêu chim nhỏ mà cô luôn giữ bên mình và chưa trả lại cho Minh Hạc, lau khô bàn tay vừa rửa xong, vừa bước từ hành lang vào lớp đã thấy Minh Hạc lại bị cô bé đáng ghét kia vây quanh, tay chân múa may luyên thuyên ồn ào muốn chết.
Điều khiến cô càng bực mình hơn là Minh Hạc lại dám nói chuyện với người khác mà không được sự đồng ý của cô.
Rõ ràng trông xấu xí đến vậy, lời nói cử chỉ cũng ngây ngô buồn cười, không hiểu sao Hạc Hạc lại có thể chịu đựng cô ta được.
Đúng lúc Bùi Kim Ngọc đang thầm chê bai Triệu Đường Vân từ đầu đến chân, cô đột nhiên thấy Minh Hạc dường như nghe thấy lời của kẻ ngốc đó, và mỉm cười.
Cười sao? Không phải với cô, mà là với người khác sao?
Vẻ mặt Bùi Kim Ngọc càng tệ hơn, nắm chặt chiếc khăn tay hình chim nhỏ mà bấy lâu nay cô luôn nâng niu hết mực trong lòng bàn tay, siết chặt đến nhăn nhúm.
Minh Hạc rõ ràng là của cô, sao có thể như vậy chứ?
Bùi Kim Ngọc bước tới, dùng sức đẩy cô bé đang kể chuyện cười cho Minh Hạc ra.
Đôi mày thanh tú xinh đẹp bị vẻ mặt u ám đè nặng.
Trong mắt Triệu Đường Vân, đó chẳng khác nào một con quỷ dữ sắp ăn thịt mình.
Triệu Đường Vân loạng choạng vài bước, sau khi đứng vững lại bị Bùi Kim Ngọc nhìn chằm chằm bằng ánh mắt đáng sợ, cô bé sợ hãi đến mức nấc cụt, vội vàng bịt miệng lại, sợ bị ăn thịt chỉ vì tiếng nấc này.
Minh Hạc chặn Bùi Kim Ngọc vẫn còn muốn bước tới, không hiểu hỏi: "Đại tiểu thư, Đường Vân sao vậy?" Bùi Kim Ngọc bị Minh Hạc nắm tay, cơn giận trong lòng dịu xuống một chút, nhưng lại bực bội vì câu đầu tiên Minh Hạc nói với cô lại liên quan đến người khác.
Cô liếc nhìn cô bé đang rụt rè đứng bên cạnh, nắm chặt ngón tay, không biết mình đã làm sai điều gì.
Bùi Kim Ngọc ngược lại lại như đang chịu ủy khuất mà ôm lấy Minh Hạc: "Tại sao cậu lại nói chuyện với cô ta?
Tại sao lại cười với cô ta?"
Minh Hạc không biết Đại tiểu thư lại đang bày trò gì.
Nhìn Triệu Đường Vân vừa nãy còn kể chuyện về chú chó của mình một cách hăm hở, giờ lại đỏ hoe mắt, sắp sợ đến khóc, cô không khỏi nhíu mày.
"Minh Hạc!
Cậu lại nhíu mày vì chuyện này sao?" Đại tiểu thư tức giận, cũng không gọi tên lặp âm của cô như thường ngày khi làm nũng nữa.
Minh Hạc lập tức giãn mày ra, cố gắng xóa bỏ chứng cứ để Đại tiểu thư tưởng đó là ảo giác: "Tớ không có!"
Bùi Kim Ngọc ánh mắt bướng bỉnh, nhìn chằm chằm vào mắt Minh Hạc: "Tớ biết ngay mà, cậu cũng chịu không nổi tớ, bây giờ muốn rời xa tớ đúng không?"