Tả Tịnh Anh - Con gái út của một gia tộc tài phiệt, chưa từng trải qua nỗi đau. Tính cách lạnh lùng, kiêu ngạo. Tịch Di - Đứa trẻ lớn lên từ những tổn thương, nghèo đến mức không có từ để tả, bộ dạng …
Tả Tịnh Anh - Con gái út của một gia tộc tài phiệt, chưa từng trải qua nỗi đau. Tính cách lạnh lùng, kiêu ngạo.
Tịch Di - Đứa trẻ lớn lên từ những tổn thương, nghèo đến mức không có từ để tả, bộ dạng luôn bất cần đời, sống chỉ để chờ đợi cái chết. Tính cách ngạo nghễ, bất cần đời.
Hai con người thuộc hai thế giới đối lập vậy mà cuộc đời đưa đẩy cho họ gặp nhau. Liệu họ có thực sự đến được với nhau và cùng nhau đi đến bến bờ hạnh phúc?
Nhân vật chính: Tả Tịnh Anh x Tịch Di.
---
Tả Tịnh Anh nghĩ bụng, rồi quay sang nhìn những người vừa buông lời trêu chọc, nở một nụ cười lạnh nhạt, đầy vẻ chế giễu: "Thứ nghèo nàn đó, nếu cậu thích thì cứ việc lấy."
Câu nói ấy như một ngòi nổ, đốt cháy ngọn lửa giận dữ mà Tịch Di đã cố gắng kìm nén từ nãy đến giờ.
Tịch Di cất giọng lạnh lùng, bất cần, đầy vẻ cợt nhả: "Em nghèo thì đã sao? Em nghèo thì ăn hết của cải từ thời ông cha nhà cô chắc!"
"Điểm chung của con người là chết, thay vì dành thời gian đánh giá, phân biệt tầng lớp, chê bai người khác, thì tìm cách dùng số tiền đó mua chuộc Diêm Vương, xin thêm chút thời gian để ở lại nhân gian hưởng thụ đi."
"Mà kể cũng lạ, cô chê em nghèo nhưng lại nhận em làm học trò. Cô không sợ kẻ nghèo nàn như em làm ảnh hưởng đến danh tiếng, thân phận, địa vị cao quý của cô sao?"
"Em nói cho cô biết, ở trường em học rất ngu đấy, đầu óc chậm chạp, tay chân cũng chẳng được nhanh nhẹn như người khác đâu. Bây giờ đổi học trò vẫn còn kịp đấy."
Mọi người không hẹn mà cùng lúc cảm thấy sau lưng như có một giọt mồ hôi lạnh lẽo đang chảy dọc sống lưng. Ai ở đây mà không biết tính tình lạnh lùng, kiêu ngạo của Tả Tịnh Anh.
Đối với người này, không có hai chữ nhẫn nhịn hay tha thứ. Nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu có kẻ chạm phải, chắc chắn người này sẽ tìm cách hạ bệ kẻ đó.
Vậy mà cái người thực tập sinh mới vào này lại cả gan, ngang nhiên công kích tính khí xấu xí của vị tiểu thư cao ngạo này.
Tả Tịnh Anh nghe xong, không những không giận dữ mà còn nở một nụ cười lạnh lẽo, cô tiến đến trước mặt Tịch Di, một ngón tay thon dài nâng nhẹ cằm Tịch Di lên, ánh mắt giễu cợt như đang nhìn một con rối.
"Ở đây, loại người như em không có tiếng nói. Việc tốt nhất mà em nên làm là thuận theo ý của tôi. Thuận tôi thì nhận được chữ ký thực tập, nghịch tôi thì chắc chắn, cả đời em chẳng bao giờ tốt nghiệp nổi. Nên biết thân biết phận."
Sau chín ngày nhập viện, nằm la liệt vì thân thể mất quá nhiều máu, hôm nay em đã trở lại và tiếp tục viết tiếp câu chuyện không mấy lãng mạng. Em cảm ơn độc giả đã đọc truyện của em.