Lần đầu tiên Trình Nhan thực sự gặp Quân Giản Thanh là đi cùng một học tỷ. Đối phương ngồi trên xe lăn, gương mặt tái nhợt, khí chất cao ngạo xa cách. Trình Nhan đi theo học tỷ, khẽ gọi một tiếng: “Dì …
Lần đầu tiên Trình Nhan thực sự gặp Quân Giản Thanh là đi cùng một học tỷ.
Đối phương ngồi trên xe lăn, gương mặt tái nhợt, khí chất cao ngạo xa cách.
Trình Nhan đi theo học tỷ, khẽ gọi một tiếng: “Dì Quân.”
Sắc mặt đối phương nhàn nhạt, lạnh lẽo thờ ơ.
Một cái gật đầu hời hợt, như thể đối đãi với một hạt bụi nhỏ bé chẳng lọt nổi vào mắt.
Khi rời đi, Trình Nhan không kìm được quay đầu lại, vừa vặn chạm phải đôi mắt sâu thẳm như vực nước.
Tim cô khẽ run lên, từ đó không dám ngoảnh lại lần nữa.
Sau này.
Trong cơn mưa dầm dề, Trình Nhan ướt sũng, thê thảm quỳ gối trước mặt cô ấy, ngẩng đầu khẩn cầu.
“Xin cô, cứu lấy học tỷ đi.”
Người phụ nữ ngồi trên cao cúi xuống, đưa cho cô một chiếc khăn tay. Trên mép khăn có thêu cánh bướm sinh động như thật, như muốn giương cánh bay lên.
Trình Nhan nghe thấy giọng nói thong thả vang lên: “Cô Trình, tôi là thương nhân, chưa từng làm vụ mua bán lỗ vốn.”
Ngữ khí đối phương vẫn hờ hững, nhưng lần này, Trình Nhan cuối cùng cũng nhìn rõ ẩn dưới đôi mắt sâu không thấy đáy kia là du͙© vọиɠ không hề che giấu.
Trong lòng cô bừng tỉnh, chậm rãi gật đầu.
Đêm đó, mưa ngừng rơi, mùa xuân vừa trở lại.
Lần đầu Quân Giản Thanh gặp Trình Nhan là giữa trận mưa lớn, thân hình mảnh mai yếu ớt, vẻ ngoài mong manh khiến người động lòng.
Tái ngộ, cô ấy lại thấy Trình Nhan sánh bước bên học tỷ, tiếng cười tiếng nói chan hòa, vô cùng xứng đôi.
Trông thấy vậy, Quân Giản Thanh khẽ xoay chiếc nhẫn ngọc trắng trên ngón cái, trong mắt dấy lên ánh tối khó lường.
Thứ cô ấy muốn, chưa bao giờ để tuột mất.
Vậy nên, đóa hoa mong manh kia, cuối cùng cũng rơi gọn vào lòng bàn tay cô ấy.
Ai ai cũng biết người nắm quyền nhà họ Quân thân thể yếu ớt bệnh tật, là kẻ ba bước ho khan, năm bước ngã quỵ.
Thế nhưng, một người bệnh tật tưởng chừng nhu nhược như vậy, thực ra lại là tiếu hồ ly mà nham hiểm, tàn nhẫn vô tình.
Không ai dám coi thường, không ai dám trêu chọc.
Thế mà trong góc tối lặng yên, người phụ nữ mà chẳng ai dám trêu vào kia lại bị ép nằm dưới thân người khác, gương mặt tái nhợt ửng đỏ, ngẩng đầu phó mặc.
Âm thanh khẽ thở dài xen lẫn trách móc: “Đồ nghịch ngợm...”
Đoạn kịch nhỏ:
Một ngày nọ trong buổi tụ họp, bạn bè than thở chuyện theo đuổi người mình thích thật khó khăn.
Trình Nhan gật đầu đồng tình.
Bạn thân liếc mắt: “Cậu gật cái gì mà gật, cái người bị người ta trăm phương ngàn kế theo đuổi mới không có quyền phát ngôn đấy!”
Trình Nhan vô tội: “Tớ theo đuổi người ta cũng mệt lắm đấy được không?”
Bạn thân: “?”
Những phút giây tiếp xúc vừa né tránh vừa quấn quýt ấy, là ánh mắt khao khát va chạm rồi lại tách rời.
Góc nhìn công: Yêu thì yêu không yêu thì tôi, không ép.
Góc nhìn thụ: Cưỡng ép chiếm lấy, cuối cùng tôi và bảo bối cũng hạnh phúc bên nhau.
Lời nhắc khi đọc.
Công: Trình Nhan. Thụ: Quân Giản Thanh. Chênh lệch tuổi tác 10 năm.