Chương 3.2: Nhiệm vụ chính tuyến

8 giờ sáng tại Hoa Quốc, thành phố Ngân Châu đã thức giấc sau màn đêm.

Trung tâm tài chính đắt đỏ từng tấc đất, Lý Tiêu bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy cô gái sau màn hình máy tính thì khựng lại: “Thiển Thiển? Không phải em đang nghỉ phép sao?”

Trong ánh mắt cô ấy là sự ngưỡng mộ hiếm có với kỳ nghỉ. Dưới trướng một quản lý “hà khắc như địa chủ”, có thể vừa hoàn thành khối lượng công việc đầy ắp trước thời hạn, vừa tranh thủ được kỳ nghỉ, lại còn là người mới đã trở thành trụ cột của bộ phận chỉ sau một năm, tất cả đều quá khó. Cô tự biết mình không cố gắng bằng Giản Thiển Thiển nên chẳng hề ghen tị.

Giản Thiển Thiển đánh dấu xong một dữ liệu, ngẩng đầu cười nhẹ: “Chị Tiêu, chào buổi sáng. Em chợt nhớ ra có một việc vẫn chưa xử lý xong, xử lý xong thì mới yên tâm nghỉ được.”

Lý Tiêu hơi ái ngại: “Còn chút thời gian nữa mới vào giờ làm, có gì chưa ổn, để chị xem giúp?”

Trong bộ phận, người mắc lỗi ít nhất chính là Giản Thiển Thiển. Một đồng nghiệp không bao giờ làm liên lụy người khác ai mà không quý? Nhưng từ sau bữa tiệc giữa năm, khi cô thẳng thừng từ chối lời chuốc rượu vô lý của quản lý và bảo vệ một đồng nghiệp nữ bị quấy rối, thì cái tên bị “soi” nhiều nhất chính là Giản Thiển Thiển. Không ai dám chống lại quản lý trực diện, Lý Tiêu cũng chỉ dám âm thầm giúp đỡ đôi chút.

“Không sao đâu chị, em xử lý gần xong rồi, cảm ơn chị nhiều ạ.” Giản Thiển Thiển nào phải đang hoàn tất công việc gì, thực ra là đang làm báo cáo bàn giao trước khi nghỉ việc.

Tổng cộng có ba mươi chín ngày nghỉ bao gồm cả nghỉ phép và nghỉ bù. Cô dự định nghỉ hai ngày trước, đợi khi giấy tờ thừa kế chính thức chuyển đến thì sẽ lập tức nộp đơn thôi việc. Thực ra cô đã định nghỉ việc từ lâu, chỉ là còn đang chọn công ty phù hợp. Sự xuất hiện của hệ thống như cú huých sau cùng.

Lý Tiêu không nói thêm nữa, chỉ thở dài: “Em đấy... nghe nói năm nay công ty định thăng chức cho em... Ơ, tóc em sao dính cát thế? Ài, không khí Ngân Châu dạo này đúng là tệ, sắp bằng thủ đô rồi. Mặt em cũng đỏ lên, đừng nói là dị ứng nha?”

Giản Thiển Thiển biết cô ấy quan tâm nên cũng phụ họa vài câu. Sáng nay trở về hơi muộn, cô chỉ kịp tắm sơ rồi thay đồ đi làm, tóc còn sót lại mấy hạt cát là bình thường. Lần đầu ra đảo, lại không chuẩn bị gì, chẳng bôi kem chống nắng mà phơi nắng mấy tiếng không bị cháy nắng đã là may mắn.

Cô phủi mấy hạt cát trên tóc, hoàn tất phần việc còn lại, rồi sao lưu tài liệu.

Sau đó, chỉ cần nộp đơn là có thể chính thức làm thủ tục nghỉ việc.

Trên đường đi tàu điện ngầm về nhà, không khí hoang vu, yên tĩnh của hòn đảo đối lập hoàn toàn với thành phố Ngân Châu náo nhiệt. Khi tàu điện chạy qua cầu, cô còn thấy phía dưới là trục đường chính vẫn đang tắc nghẽn xe cộ.

Nếu phi kiếm không giới hạn phạm vi sử dụng, mỗi người đều có một thanh thì chắc tắc đường cũng không còn nữa nhỉ?

D999: [Cố lên ký chủ! Sau khi nâng cấp sẽ mở khóa nhiều quyền hạn hơn!]

Giản Thiển Thiển bật cười trước sự “bơm máu gà” của hệ thống, tạm gác suy nghĩ lại, tập trung tìm thông tin về các công ty du lịch và influencer có tiềm năng trở thành kênh khách hàng. Dù điều kiện ban đầu của đảo Ai Vụ khá tệ, cô cũng sẽ không ngồi yên chờ chết. Vừa bước vào thang máy, cô đột nhiên bị một giọng gọi lại:

“Tiểu Thiển?”

Quay đầu lại, phía sau đúng là dì của cô.

Dì Giản xách một túi xoài, hơi ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Thiển? Hôm nay nghỉ mà sao còn ăn mặc chỉnh tề vậy?”

Chuyện Giản Thiển Thiển cuối cùng cũng được nghỉ phép, người nhà ai cũng biết. Cô đón lấy túi trái cây, nửa thật nửa giả mà giải thích: “Tạm thời có một dự án nên gọi cháu tới công ty họp một chút, dạo này còn có thể phải đi công tác nữa.”

Đột nhiên nói mình thừa kế một hòn đảo thì đúng là quá hoang đường, mà bảo là thầu được thì lại bị nghi ngờ lấy đâu ra nhiều tiền thế. Giản Thiển Thiển định từ từ nói với người nhà, trước tiên cứ bảo là làm dự án, sau đó thì “nhảy việc”, rồi “thăng chức”, như vậy nghe có vẻ hợp lý hơn một chút.

“Trời thế này nóng muốn chết, mặc mấy đồ thoáng xíu.” Dì Giản nhìn cô vài lượt, đẩy cô vào nhà: “Giáo viên lớp ba bên cạnh bảo xoài nhà này ngọt, đúng mùa luôn. Dì ăn thử rồi, cũng ngon lắm. Chiều cô còn có tiết, cháu nhớ ăn cơm đấy, đừng chỉ ăn mỗi trái cây.”

Giản Thiển Thiển ngượng ngùng sờ gò má bị nắng hồng lên, gật đầu đồng ý, tiễn dì Giản ra cửa. Dì Giản dạy ở trường tiểu học khu bên, cách nhà vài con phố, giờ nghỉ trưa ngắn, Giản Thiển Thiển đã quen với dáng vẻ vội vã của dì từ lâu.

Về đến nhà, mở túi ra, thấy những quả xoài vàng óng, phần đầu còn pha chút hồng như ráng chiều, ngọt lịm có xen chút chua càng làm người ta thấy ngon miệng. Chỉ tiếc là ăn được có vài miếng đã hết.

Dì Giản rất mê trái cây, đưa cả cô và các em họ theo luôn thói quen đó, tiền trái cây trong nhà từ trước đến nay vẫn luôn chi không ít.

Theo bản đồ của hệ thống, đảo Ai Vụ nằm ở vùng nhiệt đới, cô có thể trồng một ít cây ăn quả không nhỉ?

Giản Thiển Thiển mở cửa hàng hệ thống, tìm kiếm “cây ăn quả”:

[Cây xoài: 100 điểm

Cây vải: 100 điểm

Cây dừa: 100 điểm…]

Đợi đến khi hoàn thành nhiệm vụ hiện tại, cô cũng chỉ đủ điểm để mua khoảng mười cây. Giản Thiển Thiển thở dài một tiếng.

Đồng hồ đếm ngược nhiệm vụ vẫn đang tiếp tục, lúc này điện thoại bỗng vang lên, là một cuộc gọi quốc tế.

“Xin chào... vâng, tôi là Giản Thiển Thiển.”

Đầu dây bên kia đầy ngạc nhiên: “Ôi Chúa ơi, cuối cùng tôi cũng tìm được cô rồi. Có một bản di chúc chỉ đích danh cô là người thừa kế…”

Thông báo thừa kế đến nhanh ngoài dự đoán, Giản Thiển Thiển xác nhận thân phận đối phương, đồng ý gặp mặt vị luật sư qua điện thoại.

Cúp máy xong, cô lập tức mở danh sách các công ty du lịch và blogger từng ghi chú lại, chỉnh sửa lại câu từ quảng cáo, rồi chọn ra vài cái phù hợp nhất để gửi thư:

[Xin chào, không biết quý công ty có hứng thú với việc khai thác tuyến du lịch biển đảo ít người biết tới? Hòn đảo ở Thái Bình Dương, cảnh sắc thiên nhiên yên tĩnh cách biệt phố thị. Bên tôi có thể cung cấp các hoạt động như cắm trại, leo núi, đi bộ đường dài, lướt sóng, bắt hải sản... Thêm vào đó là các thiết bị giải trí công nghệ cao có thể đưa người bay lên không trung...]