Chương 49

Ngoại trừ đồ trang trí, những thứ khác đã được cất đi, còn Vưu Nguyện đã nhanh chân hơn một bước trở lại xe đưa cho cô ấy một bó hoa tươi mới, không lớn, nhưng cầm vừa tay.

“Không nhiều thời gian lắm, chỉ kịp mua bó hoa thôi, chào mừng trở về, Úc Tiểu Sương.” Vưu Nguyện chống một tay lên xe, cười tươi như hoa.

Úc Lăng Sương nhận lấy hoa, khẽ nói hai chữ: “Cảm ơn.”

Khi một chiếc lá khô nữa rơi xuống, chiếc xe trắng rời khỏi chỗ đỗ.

-

Địa điểm ăn tối là một nhà hàng món Hoa ở Vân Thành. Nhiều năm trước, vào ngày đầu tiên Úc Lăng Sương đến Vân Thành, Vưu Nguyện đã đưa cô ấy đến đây ăn.

Món ăn ngon, nhiều khách quen, cửa hàng mở nhiều năm như vậy, không biết đã vượt qua bao nhiêu đối thủ cạnh tranh, vậy mà nó vẫn bền bỉ, việc buôn bán lại càng ngày càng phát đạt.

Vưu Nguyện đã đặt chỗ trước, được dẫn đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Trên đường đi, cô đã nói với Úc Lăng Sương chi tiết về việc ngày mai đi đón Vưu Học Quân.

Bây giờ hai người ngồi trong nhà hàng, dường như chỉ có thể nói chuyện về công việc và bạn bè.

Đợi đến khi món ăn đầu tiên được dọn lên, Vưu Nguyện uống một ngụm nước, nói: “Ngày mai tớ phải mang máy ảnh ra ngoài chụp hình, với chủ đề đầu đông, đây là bài tập Loan lão sư giao cho tớ.” Cô nheo mắt, nhìn người ngồi đối diện, giọng điệu như đã hiểu rõ mọi chuyện. “Tiểu Sương, thực ra cậu tặng tớ máy ảnh không đơn giản như vậy, đúng không?”

Trong tiệm buôn bán tốt, người đông cũng ồn ào.

Úc Lăng Sương cởϊ áσ khoác ngoài, vì vội vàng quay lại nên cô vẫn chưa thay chiếc áo sơ mi trắng công sở. Cô chậm rãi xắn tay áo lên, để lộ cổ tay trắng nõn, trên đó đeo một chiếc đồng hồ đeo tay nữ màu bạc.

Cô đưa tay ra, dùng đũa chung gắp thức ăn cho Vưu Nguyện, rồi mới khẽ nâng mí mắt, nhìn cô nói: “Nếu tớ không tặng cậu máy ảnh, làm sao cậu có thể đưa ra quyết định.”

“…”

“Tớ biết cậu đang do dự điều gì.” Úc Lăng Sương phân tích cô, hay nói đúng hơn là đang mổ xẻ cô. “Cậu lo lắng mình không có năng khiếu, không đạt được kỳ vọng, cậu sợ phải trả giá nhiều mà cuối cùng lại là công cốc, vì vậy cậu chọn trì hoãn việc chuyển nghề, máy ảnh chẳng qua chỉ là cái cớ của cậu.”

Vưu Nguyện nuốt thức ăn trong miệng xuống, giọng nói vô thức nhỏ đi một chút: “Xem ra bệnh trì hoãn của tớ khá toàn diện.”

Nói rồi lại đột nhiên giật mình: “Khoan đã, Úc Lăng Sương, sao cậu lại hiểu tớ rõ như vậy, trước mặt cậu tớ chẳng có bí mật gì cả!”

“Chẳng lẽ trước mặt cậu tớ có bí mật sao?” Úc Lăng Sương hỏi ngược lại.

Vưu Nguyện cúi đầu, chọc chọc vào bát cơm, cô lại cảm thấy trong lòng bức bối, lẩm bẩm: “Không có sao? Vậy cô Sơn là chuyện gì.” Nói xong cô lại tự thở dài. “Thôi, chuyện này qua rồi, tớ lười so đo với cậu.”

Úc Lăng Sương im lặng vài giây, phối hợp nâng cốc nước trên bàn lên: “Vậy thì, tớ chúc mừng Vưu tiểu thư, chúc Vưu tiểu thư có thể trở thành một nhϊếp ảnh gia xuất sắc.”

“Cảm ơn, sau này chụp ảnh cho cậu, tớ sẽ giảm giá cho.” Vưu Nguyện cụng ly với cô.

Úc Lăng Sương bật cười: “Được.”

Vưu Nguyện cũng cười theo, khi ngẩng đầu uống nước, ánh mắt lại lặng lẽ rơi trên khuôn mặt của người đối diện, hàng mi dài khẽ run.

Bản thân mình trước mặt Úc Lăng Sương, thật sự không có bí mật sao?



Trên đường về căn hộ của Úc Lăng Sương, Vưu Nguyện nhận được điện thoại của Ôn Mịch.