Chương 46

"Ừ, hai người chú ý an toàn, tối về nhớ tổng kết lại." Úc Lăng Sương gật đầu, sải bước đi ra ngoài.

Nhiệt độ ở Liễu Thành không chênh lệch nhiều so với Vân Thành, ban đêm đều lạnh. Đèn đường bên ngoài sáng trưng, cờ quảng cáo hội chợ triển lãm treo trên cột đèn khiến gió có hình dạng, thổi thành từng vòng gợn sóng trên không trung, cũng làm tung bay mái tóc của Úc Lăng Sương.

Cô ấy đến bên đường gọi một chiếc xe.

Sau khi lên xe báo địa chỉ khách sạn, taxi rời khỏi chỗ cũ.

Ánh đèn neon nhấp nháy trong mắt cô ấy, cô ấy ấn ấn huyệt thái dương, lúc này mới lấy điện thoại cá nhân ra khỏi túi.

Sáng sớm tinh mơ cô ấy đã dậy xách hành lý đến ga tàu cao tốc, sau khi đến Liễu Thành liền điều chỉnh trạng thái bận rộn, bận đến tận bây giờ mới có thời gian rảnh rỗi xem tin nhắn trên điện thoại.

Màn hình khóa hiển thị có khá nhiều tin nhắn WeChat, còn có một số tin nhắn linh tinh khác.

Cô ấy mở WeChat, nhìn thấy bên cạnh ảnh đại diện được ghim trên cùng có một chấm đỏ, sự mệt mỏi cũng vơi đi phần nào.

Tiểu thư Mực: 【Dậy rồi, sao chìa khóa xe của cậu lại ở chỗ tớ?】

Tiểu thư Mực: 【Cậu có đeo thắt lưng tớ tặng không?】

Tiểu thư Mực: 【Mẹ tớ thứ sáu tối bay đến Vân Thành, đến lúc đó chúng ta cùng đi đón mẹ.】

Tiểu thư Mực: 【Tớ tan làm rồi, tối nay cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé.】

Tin nhắn cuối cùng được gửi cách đây nửa tiếng, chắc là thấy cô cả ngày không trả lời nên biết cô rất bận.

Úc Lăng Sương lần lượt trả lời: "Quên lấy". “Đeo rồi". “Được, chúng ta cùng đi", và "Một lát nữa đến khách sạn".

Vưu Nguyện không trả lời ngay lập tức, Úc Lăng Sương lướt lướt màn hình bằng đầu ngón tay, kiên nhẫn chờ đợi.

Khách sạn đặt cách hội trường triển lãm rất gần, mười phút đi xe.

Đón gió đêm, Úc Lăng Sương xuống xe, bóng cô ấy dưới ánh đèn bị kéo dài.

Trở về khách sạn, cô ấy vừa cởϊ áσ khoác chỉ còn lại áo sơ mi trắng, tin nhắn của Vưu Nguyện liền đến: 【Vừa tắm xong, cậu đến khách sạn chưa?】

Úc Lăng Sương mím môi, không trả lời, trực tiếp gọi video call.

Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

Vưu Nguyện vừa tắm xong, má ửng hồng hơn bình thường, cô hỏi: "Vừa đến đã gọi video làm gì? Không phải là bị tớ lây bệnh trì hoãn đấy chứ?"

Úc Lăng Sương mỉm cười, lật ngược ống kính.

Ở cửa ra vào có một chiếc gương toàn thân, lúc này cô ấy đang đứng trước gương, hướng ống kính vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.

Áo sơ mi trắng và quần tây đen vừa vặn, không quá chật cũng không quá rộng.

Trong màn hình, đường cong cơ thể của cô ấy hiện ra rõ ràng, vòng eo thon gọn săn chắc, chiếc thắt lưng mảnh đang đeo trên quần lúc này rất nổi bật.

"Đeo rồi." Úc Lăng Sương trả lời lại lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc.

Ánh mắt Vưu Nguyện có chút lảng tránh, nói lảng sang chuyện khác: "Cậu nên đi tắm, để còn đi ngủ."

"Vẫn chưa ngủ được, lát nữa còn phải trao đổi với khách hàng, có người còn đang chờ báo giá của tớ."

Úc Lăng Sương nói xong lật ngược màn hình, nhìn Vưu Nguyện ở đầu dây bên kia, do dự một chút, nói: "Tám giờ tối mai tớ đến."

"Đây là lý do cậu để chìa khóa xe ở chỗ tớ à?" Vưu Nguyện chỉ chỉ vào ống kính. “Tớ nhìn thấu cậu rồi."

"Không được sao?" Úc Lăng Sương đi vào trong, khóe mắt cong lên.

"... Được."

Vưu Nguyện trở về phòng ngủ ngồi xuống ghế, cô nhìn Úc Lăng Sương như vậy, nói: "Hẹn gặp lại tối mai."