Chương 40

Bốn chữ "bạn bè nào khác" khẽ chạm vào tâm trạng của Vưu Nguyện, cô "ừm" một tiếng: "Chắc là vậy."

Ôn Mịch không nói gì nữa, cô sợ bây giờ mình nói gì cũng sẽ đổ thêm dầu vào lửa.

Bầu không khí im lặng, chỉ còn lại tiếng xe chạy ù ù, một đường tiến về phía trước.

Nửa tiếng sau, Vưu Nguyện ngồi vào bàn ăn nhà Ôn Mịch, trước mặt bày biện toàn những món cô cực kỳ thích, cô thu lại mọi ưu phiền, tập trung vào cảnh tượng trước mắt.

Bố mẹ Ôn Mịch thích Vưu Nguyện không phải là không có lý do.

Ôn Mịch là người Vân Thành, bố mẹ hơn ba mươi tuổi mới có cô, cô được nuông chiều từ nhỏ, lúc mới vào đại học không có nhiều tâm cơ, ngây thơ trong sáng. Cũng chính vì tâm tư đơn thuần, nên mới vào trường không lâu đã bị bạn cùng phòng hãm hại, cô bạn đó nói Ôn Mịch ăn trộm tiền của mình, bắt Ôn Mịch trả lại tiền, làm Ôn Mịch tức đến phát khóc, tự chứng minh trong sạch cũng vô dụng.

Vưu Nguyện ở cùng phòng với họ, nhưng lúc đó mới vào trường hai tháng, lại không học cùng trường đại học với Úc Lăng Sương, cô khá trầm lặng, không thân với ai.

Chỉ là trong chuyện này, Vưu Nguyện tình cờ biết tất cả.

Ngày hội mua sắm 11/11 sắp đến, cô bạn cùng phòng kia đã tiêu hết tiền trước, không đủ tiền sinh hoạt, gọi điện về nhà nói rõ sự tình thì bị mắng té tát.

Hôm đó Vưu Nguyện bị cảm do chuyển mùa nên không đi học, nằm trên giường ký túc xá dưỡng bệnh, vừa hay nghe thấy.

Cô bạn cùng phòng thấy Ôn Mịch có vẻ dễ bắt nạt, liền nhắm vào tiền của Ôn Mịch.

Cuối cùng sự việc được giải quyết, cô bạn cùng phòng kia xin lỗi và tự nguyện xin chuyển phòng, Ôn Mịch về nhà liền kể chuyện này với bố mẹ, bố mẹ cô lập tức đến trường, một phen quan tâm và cảm ơn Vưu Nguyện.

Cho đến bây giờ thỉnh thoảng vẫn lấy chuyện này ra nói.

Ví dụ như lúc này.

"Tiểu Vưu à, hôm đó nếu không có cháu, con gái chúng ta còn không biết phải chịu bao nhiêu oan ức nữa..." Mẹ Ôn Mịch kéo tay Vưu Nguyện vỗ vỗ, vẻ mặt đầy yêu thương.

Vưu Nguyện mỉm cười, còn chưa kịp nói gì, Ôn Mịch ở bên cạnh bất lực nói: "Mẹ, con xin hai người đấy, bây giờ con không thiếu tâm cơ nữa rồi."

Mẹ Ôn Mịch trừng mắt nhìn cô: "Con không thiếu tâm cơ, nhưng con thiếu bạn trai." Nói rồi lại hỏi Vưu Nguyện. “Tiểu Vưu bây giờ có bạn trai chưa? Có cần dì giới thiệu cho không? Đơn vị của dì mới tuyển mấy cậu thanh niên cũng được đấy, cao ráo, đẹp trai, học vấn cũng xứng đôi..."

Vưu Nguyện bỗng thấy đau đầu, cô thuận miệng bịa ra một lý do mới: "Dì ơi, nói thật với dì, cháu có người yêu rồi, chỉ là vẫn chưa ổn định lắm, nên cháu phải từ chối ý tốt của dì thôi ạ."

Lời này vừa nói ra, bố Ôn Mịch cũng ngồi không yên: "Khi nào thì dẫn về nhà cho chúng ta xem xem?"

Trong lòng Ôn Mịch lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo, chết rồi, bố mẹ cô chắc không biết đồng tính nữ là gì đâu, vội vàng nói: "Hai người vội gì chứ? Nguyện Nguyện đã nói là chưa ổn định, sau này nếu ổn định rồi, nhất định sẽ dẫn về cho hai người xem."

Hai bậc phụ huynh nghe vậy thấy cũng đúng, tạm thời yên tâm.

Vưu Nguyện bật cười, trong lòng lại có chút hoang mang ——

Vừa rồi khi cô thuận miệng nói "có người yêu", tại sao lại nghĩ đến Úc Lăng Sương?

Cô gạt đi nghi ngờ trong lòng, tiếp tục trò chuyện với gia đình Ôn Mịch, mãi đến mười giờ, cô mới trở về "Hướng Hân Hoa Viên".