Ôn Linh chết vì… ngã khi đang đi trên con đường phẳng. Sau khi chết, linh hồn cô không tiêu tan mà trôi dạt vào dòng loạn thời không của ba ngàn tiểu thế giới. Khi suýt tan biến, cô được hệ thống cứu …
Ôn Linh chết vì… ngã khi đang đi trên con đường phẳng.
Sau khi chết, linh hồn cô không tiêu tan mà trôi dạt vào dòng loạn thời không của ba ngàn tiểu thế giới. Khi suýt tan biến, cô được hệ thống cứu vớt, trói định cơ thể và trở thành nhân viên mới của Cục Mau Xuyên.
Nhiệm vụ của Ôn Linh là cứu rỗi những lão đại bị sụp đổ ý chí, người từng là nam phụ si tình, phản diện tàn nhẫn có thân thế bi thảm.
Họ là những bạch nguyệt quang bị thế giới ruồng bỏ, là nhân vật đáng lẽ nên được yêu thương nhưng cuối đời lại luôn kết thúc bằng bi kịch.
Thế là Ôn Linh tay run run, chân mềm nhũn bước lên con đường cứu vớt các đại lão hung ác, điên cuồng, đẹp trai chết người.
Nhưng mà…
Thái tử gia cao ngạo xem ai cũng là rác rưởi, lại đối với cô thâm tình khắc cốt, vì yêu mà cúi đầu.
Thế tử quốc công phủ vừa ngang ngược vừa kiêu căng lại đỏ hoe mắt níu lấy vạt áo nàng, vừa ủy khuất vừa mềm mỏng van xin: “Đừng hòa ly, ta xin nàng đấy…”
Ảnh đế lạnh lùng, từng sống chết thề rằng đời này chỉ vì sự nghiệp không vướng vào tình ái, nhưng chỉ sau một ánh nhìn của cô đã tự vả mặt quay đầu si mê.
Hoàng tử vương quốc nữ tôn, vừa yêu vừa điên, không từ thủ đoạn cướp nàng về làm phu, sẵn sàng đem cả giang sơn làm của hồi môn chỉ để được gả cho nàng.
Tiểu đạo sĩ đạo tâm vững như bàn thạch, chỉ vì thấy nàng rơi lệ mà đạo tâm tan vỡ, bỏ đạo thành ma.
…
Ôn Linh chỉ biết run rẩy ôm chặt chính mình:
“Sao tên đại lão nào cũng bám lấy tôi không buông!”
Hệ thống Tiểu Thất thở dài:
[Đó là bởi vì tình yêu có thể chữa lành tất cả những linh hồn tan vỡ.]