Diệp Lãm Thu xác nhận số linh thạch không sai, vẻ mặt không thay đổi nhưng trong lòng đã hoa nở đầy cành. Nhiều hơn cô tưởng tượng rất nhiều!
Việc truyện của cô có thể nổi tiếng là một niềm vui hoàn toàn bất ngờ. Ban đầu cô viết chỉ để cứu rỗi cái đầu óc mê yêu đương của Sài Linh, tiện thể thì không có tiền, không có giấy. Ai ngờ lại kiếm được bộn như vậy.
Tuy không so được với số tiền mà Úc Yên từng đưa, nhưng cũng đủ thấy tiểu thư nhà giàu đúng là kiểu người vừa ngốc vừa lắm tiền.
Đối với chuyện kiếm tiền, Diệp Lãm Thu không hề có lý do để từ chối. Cô cất kỹ túi linh thạch, nhìn Trương Tỳ Hưu bằng ánh mắt đầy nhiệt tình: “Truyện mới có thể đưa cho ngươi, nếu bán chạy thì phải chia thêm hoa hồng cho ta. Còn nữa, nói cho ta biết nơi nào có thể mua được kiếm vừa rẻ vừa tốt, ta biết ngươi chắc chắn có đường dây.”
Bây giờ có thể nói Diệp Lãm Thu đang nắm trong tay một khoản tài sản không nhỏ, nhưng ai mà chẳng muốn dùng ít tiền để làm nên chuyện lớn? Nhất là kiếm thì vốn chẳng bao giờ rẻ, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.
...
Trương Tỳ Hưu tiễn Diệp Lãm Thu đi rồi mà trong lòng vẫn thấy khó chịu, dù rõ ràng hai bên đã thỏa thuận xong chuyện truyện mới.
Hắn đảo mắt khắp tiệm, muốn tìm gì đó để nói chuyện giải tỏa bực bội. Không thấy ai hợp ý, hắn liền hét toáng lên: “Vượng Tài, cái đồ cóc chết tiệt, ngươi trốn đâu rồi hả?”
Một con cóc vàng từ góc khuất nhảy ra. Toàn thân nó ánh lên sắc vàng óng, thân hình to bằng cái chậu rửa mặt, trên lưng nổi đầy các nốt sần tròn trông như đồng tiền xu.
Nó còn lên tiếng bằng giọng người, giọng thiếu niên hẳn hoi: “Ở đây.”
Trương Tỳ Hưu nhíu mày: “Ngươi chui xa vậy làm gì?”
Cóc vàng thản nhiên đáp: “Ta bị sợ lỗ, không thể lại gần những kẻ nhiều tâm kế.”
Vừa nãy Trương Tỳ Hưu và nữ tu áo xanh cộng lại chắc cũng có đến tám trăm mưu kế. Trương Tỳ Hưu nhiều mưu thì thôi, nữ nhân kia cũng chẳng chịu nhường nhịn gì cả.
Trương Tỳ Hưu nghẹn lời: “Ngươi là con cóc mà còn nói mình sợ lỗ? Ngươi chưa bao giờ nhìn cái lưng mình à?”
“Ta bình thường không nhìn.” Cóc vàng nhảy tưng tưng mấy cái rồi leo lên quầy hàng, nhìn Trương Tỳ Hưu bằng ánh mắt nghiêm túc: “Nàng ấy làm sao biết ngươi muốn gài bẫy?”
Cóc vàng đã thấy nhiều rồi. Những tu sĩ dù cẩn thận đến mấy, khi sắp vớ được một khoản lớn cũng sẽ thả lỏng cảnh giác. Ai lại không nghĩ trà nước ghế ngồi mà Trương Tỳ Hưu bày ra là đãi khách miễn phí cơ chứ?
Mà một khi đã ngồi xuống, tức là đã sa bẫy rồi.
Trương Tỳ Hưu gõ bàn tính lạch cạch, hắn tặc lưỡi: “Có hai khả năng. Một là nàng ấy từng bị lừa, hai là nàng ấy từng lừa người.”
Dựa vào trực giác sau vài lần tiếp xúc, Trương Tỳ Hưu nghiêng về khả năng thứ hai: “Nàng ấy là kiểu người thứ hai... Chết tiệt, ta gặp phải đồng nghiệp rồi!”
Trương Tỳ Hưu trong tiệm tức giận đến mức vò đầu bứt tai, còn chuyên gia “hám tiền” Diệp Lãm Thu thì đã thuận lợi đến được tiệm vũ khí ngầm dưới lòng đất.
...
Diệp Lãm Thu không đi thẳng đến tiệm ngay lập tức. Trước hết cô kiểm tra kỹ xem trên người có bị dính bùa định vị không, sau đó tìm một góc vắng thay bộ thường phục vải thô, lang thang gần nửa ngày rồi mới đến đích.
Và điều khiến cô kinh ngạc là, tiệm vũ khí lại giấu mình trong một hiệu thuốc nhìn chẳng liên quan gì cả.