Thế nhưng khi nhìn kỹ Diệp Lãm Thu - người đang che mặt bằng mạng lưới, không rõ dung mạo - Úc Yên thấy bàn tay của Diệp Lãm Thu siết chặt bên người, lập tức hiểu ra điều gì đó.
Thì ra là tự tôn nhỏ bé của nàng đã bị đạp một cú trúng tim đen rồi sao? Nhìn nắm tay kia rõ ràng đang cố nhẫn nhịn.
Trong lòng Úc Yên lập tức hả hê, nàng ta thản nhiên thừa nhận và cười nhạt: “Đúng vậy, là ta đá đó, ngươi còn muốn động thủ với ta à?” Úc Yên còn cố ý bước thêm vài bước về phía Diệp Lãm Thu, khıêυ khí©h: “Đến đây đi!”
Nàng ta không hề sợ, chỉ cần Diệp Lãm Thu dám động vào mình thì Diệp Lãm Thu sẽ tiêu đời.
Diệp Lãm Thu hỏi: “Ngươi dám đá hỏng luôn cái cửa còn lại không?”
Úc Yên lập tức nhấc chân đá một cái, bằng hành động chứng minh rằng nàng ta dám.
Diệp Lãm Thu tiếp tục: “Còn cái bàn?”
Úc Yên giơ tay vung roi, cây roi quất mạnh xuống bàn, khiến nó vỡ vụn.
Cái ghế, cửa sổ,...
Diệp Lãm Thu không hề ra tay đánh Úc Yên, chỉ luôn miệng hỏi nàng ta có dám phá hay không, mà bất cứ thứ gì được cô gọi tên thì đều bị Úc Yên phá tan tành không chút do dự.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, căn nhà của Diệp Lãm Thu đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Từ trạng thái trống trải tiêu điều chuyển thành cảnh tượng tan hoang đổ nát.
Vì không còn cánh cửa che chắn, đứng trong sân là có thể nhìn rõ toàn bộ bên trong phòng của Diệp Lãm Thu.
Tuy nhiên, trong phòng cũng chẳng còn gì đáng nói. Giờ đây chỉ còn sót lại một cái giường và một chiếc chum nước lớn, dưới đất thì đầy rác rưởi lộn xộn.
Động tĩnh phá nhà quá lớn, tuy nơi này là góc khuất trong tông môn nhưng vẫn dần dần thu hút không ít đệ tử các môn phái khác hiếu kỳ kéo đến xem náo nhiệt.
Úc Yên phá hoại xong xuôi, không thấy Diệp Lãm Thu phản kháng, khí thế của nàng ta liền tăng vọt.
“Ha, trống rỗng thế này, thật dễ chịu!” Nàng ta dang rộng hai tay, tỏ ra vô cùng hài lòng với kiệt tác của mình.
Những kẻ đi theo chuyên đi bắt nạt người khác cũng cười ầm lên.
“Buồn cười thật, ta còn tưởng nàng ta sắp nổi điên, ai ngờ chỉ có thế thôi sao?”
“Còn cái cửa, cái bàn, cái ghế nữa chứ, đúng là sấm to mưa nhỏ.”
Úc Yên liếc nhìn Diệp Lãm Thu bằng ánh mắt tràn đầy khıêυ khí©h: “Đập nát hết rồi đấy, thì sao nào? Ngươi có thể làm gì ta chứ? Ha ha ha ha...”
Tiếng cười chưa kịp dứt đã nghẹn lại, bởi vì Diệp Lãm Thu hơi cúi người, cười tủm tỉm rồi giơ tay chỉ vào trán Úc Yên từ xa: “Thật đúng là một con chó ngoan biết nghe lời.”
Úc Yên và đám tùy tùng đều chết lặng.
Diệp Lãm Thu lại dám gọi nàng ta là chó!
Nhưng điều khiến bọn họ còn choáng váng hơn là những lời tiếp theo của Diệp Lãm Thu, cô vui vẻ thông báo: “Đập xong rồi thì phải bồi thường thôi.”