Chương 26: Luận Kiếm Điện

Trương Tỳ Hưu thông báo thoại bản đã xong, có thể đến lấy bản mẫu rồi.

...

Lấy được bản mẫu, đưa đến tay Sài Linh thì không có gì khó khăn.

"Sư tỷ không ngồi thêm chút nữa sao, sao nhanh vậy đã đi rồi?"

Đã đưa đến tận cửa viện rồi nhưng tay Sài Linh vẫn níu lấy cánh tay của Diệp Lãm Thu, đôi mắt hạnh đầy vẻ không nỡ.

Từ góc độ của Sài Linh mà nói thì nàng đã cách sư tỷ một ngày rồi, vất vả lắm sư tỷ mới đến nhà nàng chơi, sao mới uống được hai ấm trà đã muốn đi rồi.

"Lần sau đi, ta còn phải đi luyện kiếm."

Diệp Lãm Thu thở dài, không phải cô không muốn chơi tiếp với tiểu sư muội, nhưng chỉ khi cô không ở đây thì tiểu sư muội mới có thể tiếp tục đọc thoại bản.

Diệp Lãm Thu đã nhân lúc uống trà nhét thoại bản do mình viết vào đống thoại bản mới của Sài Linh rồi, Sài Linh chắc chắn sẽ thấy.

Sài Linh vẫn quyến luyến không rời, tay vẫn ngoan ngoãn buông ra, nàng không thể làm phiền sư tỷ nâng cao tu vi.

Sài Linh nói: "Sư tỷ đi đi, muội đã phơi xong linh quả mật tiễn rồi, đợi tỷ bận xong đến tìm muội, vừa hay có thể ăn."

Diệp Lãm Thu hẹn với Sài Linh lần sau ăn mật tiễn xong liền thẳng đến Luận Kiếm Điện.

Diệp Lãm Thu cũng không tính là lừa Sài Linh, nhân lúc Sài Linh đọc thoại bản cô vừa hay đến Luận Kiếm Điện thử nước.

Luận Kiếm Điện cũng không khác biệt nhiều so với những kiến trúc thường thấy trong tông môn, khác biệt là bên này người đi lại tấp nập, chẳng khác nào chợ.

Diệp Lãm Thu đeo lại khăn che mặt đứng dưới tấm biển, cô ngẩng đầu lại đọc thầm ba chữ kia một lần, sau đó thu lại ánh mắt đi thẳng vào trong, giao ngọc bài đệ tử của mình.

Trên ngọc bài hiện ra mấy dòng chữ vàng viết thông tin cơ bản: Huyền Thanh Tông Diệp Lãm Thu, nhị đệ tử của trưởng lão Bạch Vụ, Trúc Cơ sơ kỳ.

Kiếm pháp của cô ở giới tu chân rốt cuộc ở trình độ nào, nơi này có lẽ sẽ cho cô câu trả lời chính xác.

Trong đại điện người đông như kiến, cho nên không ai chú ý đến vị nữ tu áo xanh mới đến này.

...

"Sư thúc còn cần viết xưng hô luận kiếm vào ngọc giản, khoanh tròn đánh giá kiếm pháp của mình là có thể truyền tống đến Luận Kiếm Đài."

Diệp Lãm Thu cầm ngọc giản, cố gắng duy trì bình tĩnh, dù sao lần đầu tiên cô bị một người râu ria xồm xoàm có thể gọi là ông chú nhiệt tình gọi mình là sư thúc.

Nhưng tông môn vốn dĩ xem trọng bối phận và thứ bậc chứ không xem trọng tuổi tác, đối phương là một đệ tử tạp dịch.

Diệp Lãm Thu cố gắng bỏ qua những chi tiết kỳ lạ, cô hỏi dồn: "Xưng hô luận kiếm?"

Ông chú sư đồ rất nhiệt tình giải thích cho Diệp Lãm Thu, hắn chỉ tay về phía bên cạnh: "Sư thúc có phải lần đầu đến không, thấy cái bia đá kia chưa, trên đó là xưng hô luận kiếm của mọi người đó."

Diệp Lãm Thu nhìn thấy rồi.

Giữa đại điện có một tấm bia đá khổng lồ, trên đó liên tục có chữ nhỏ cuộn lên.

Trong đó có những xưng hô thể hiện nguyện vọng tốt đẹp của đối phương như [Đệ nhất kiếm Huyền Thanh Tông][Kiếm đạo khôi thủ][Bạch nhật phi thăng]. Có những xưng hô mang vẻ u sầu tuổi teen như: [Tâm sự chẳng ai hay][Tham thấu được kiếm pháp chẳng tham thấu được ngươi][Thua ngươi thắng cả kiếm tu Huyền Thanh Tông thì sao].

Thậm chí còn có người nhân cơ hội tìm bạn đời: [Khoái khoái (khoái tai khoái tai - sung sướиɠ thay sung sướиɠ thay), tiểu sinh bất tài muốn tìm một đạo lữ, cùng nhau đi khắp chân trời góc bể, nếu có ý xin hẹn gặp dưới cây thiết thụ không tan không gặp], [Kiếm tu cầu sống, luyện khí đại viên mãn, tính tình tốt độ phối hợp cao, trừ làm việc xấu ra cái gì cũng làm được, cho linh thạch là làm!]

Diệp Lãm Thu ngẩn ngơ một hồi.