Chương 33: Không muốn gặp

Lúc này Ý Châu chẳng muốn ở lại đây chút nào, nàng chỉ muốn đi gặp Tạ Tấn Chi. Nàng cúi đầu, ngoan ngoãn nói với thị: "Chúng ta chơi được với nhau ạ."

Nàng không muốn nán lại lâu. Tạ Thừa Bình vốn muốn bù đắp cho nàng, thấy nàng đang ôm mấy hộp trà, liền vung tay sai người vào kho lấy thêm những thứ nữ tử yêu thích mang tới cho nàng, dĩ nhiên bao gồm cả mấy hũ trà quý.

Mãi đến khi bước chân ra khỏi viện, Ý Châu mới dám thở hắt ra một hơi thật dài. Nha hoàn Thanh Đào quan sát sắc mặt nàng, lòng thầm thở dài. Thái độ của Đỗ thị đối với Ý Châu thực sự quá đỗi kỳ lạ. Ngoài mặt thì ra vẻ quan tâm, nhưng rõ mười mươi tính tình của Đỗ tiểu thư như thế nào, lại còn cố tình nhắc tới chuyện của Vệ công tử và Đỗ tiểu thư trước mặt Hầu gia. Nếu điều này khiến Hầu gia có ấn tượng xấu về tiểu thư thì biết tính sao?

Dù gì cũng là ái nữ của tỷ tỷ quá cố, thị cũng đã khóc lóc trước mặt Tạ Thừa Bình bao lâu nay, dù là giả vờ đi chăng nữa thì cũng nên mang theo một phần chân tình của bậc trưởng bối chứ?

Thanh Đào có chút không đành lòng: "Tiểu thư, người đừng để tâm quá nhé."

"Hửm?" Ý Châu chậm rãi lắc đầu, giọng nói cũng trở nên chậm chạp: "Di nương quan tâm ta, dĩ nhiên là tốt với ta rồi."

Nàng giống như một đám mây mềm mại, có kẻ muốn bắt nạt nàng, dù tận mắt thấy đối phương đang cầm dao trong tay, nàng vẫn mỉm cười cong cong khóe mắt mà đưa tay vào. Điều này khiến người ta nhất thời không rõ nàng là kẻ cực kỳ nhẫn nhịn, hay là quá mức nghe lời.

Thanh Đào nhìn nàng, vô cớ nảy sinh một loại ảo giác kỳ lạ khiến nàng ta rùng mình.

Ý Châu ôm chặt hai hũ trà, tâm trí chỉ nhớ duy nhất một việc: "Chúng ta mau đi thôi, đã hẹn tan học sẽ đi tìm Tạ Tấn Chi rồi, không thể để huynh trưởng chờ lâu được."

Hai hũ trà này cũng mang đi, không biết Tạ Tấn Chi có thích không. Lần trước không gặp được, lần này nàng muốn ở lại thư phòng của Tạ Tấn Chi lâu hơn một chút. Phu tử giảng bài sẽ không vì nàng mới vào mà giảng lại từ đầu, nên một ngày qua nàng có rất nhiều chỗ không hiểu. Nếu nói cho Tạ Tấn Chi nghe, liệu huynh ấy có giảng giải cho nàng không?

Không giảng cũng chẳng sao, nàng sẽ không làm phiền huynh ấy quá lâu, chỉ cần cho nàng một chiếc ghế ngồi cạnh đó là tốt rồi. Từ khi gặp Tạ Tấn Chi, phần lớn thời gian Ý Châu đều lẳng lặng ở trong một góc, nàng vốn đã quá quen với việc này.

Khi tới cửa, nàng lại chỉ thấy Tùng Ngôn đang đứng gác trước viện, cửa thư phòng vẫn đóng chặt như chưa từng mở ra.

Bước chân Ý Châu khựng lại: "Hôm nay ca ca cũng không có ở đây sao?"

"... Không có." Chuyện trên triều đình không thể nói với Ý Châu cô nương, lời dặn dò của đại công tử hắn cũng khó lòng truyền đạt hết, Tùng Ngôn dời mắt đi, lòng có chút không đành lòng.

Nhưng rõ ràng hôm đó hai người đã hẹn nhau rồi mà, tại sao chứ?

Cùng đi tìm Tạ Tấn Chi và cùng bị khước từ, nhưng trong khi người khác đã quá quen với việc đó mà rời đi, Ý Châu lại theo bản năng ngoái nhìn vào rặng trúc trong viện thêm lần nữa.

Tùng Ngôn lên tiếng: "Tiểu thư yên tâm, công tử có lời dặn, bệnh tình của Nhị tiểu thư đã bình phục, tiểu thư cứ thong thả đến thăm, kết giao thêm vài người bạn cho khuây khỏa."

Qua khung cửa sổ chạm trổ hoa văn, bóng người bên trong thấp thoáng lay động. Hương trà lãng đãng quyện cùng những dáng hình mờ ảo, trông rõ là điệu bộ đang bàn việc hệ trọng. Trong phòng có người, chỉ là họ không muốn gặp nàng, hoặc nói đúng hơn là không muốn gặp bất cứ ai trong số bọn họ.