Hắn sải bước rất dài, Ý Châu phải nỗ lực lắm mới đuổi kịp. Những lọn tóc mai mềm mại vương bên tai nàng cứ thế lòa xòa trong tầm mắt của Tạ Thanh. Hàng mi cong vυ"t toát lên vẻ ngoan ngoãn vô hại, vì mải miết chạy theo hắn mà nàng vô thức liếʍ môi, khiến đôi môi trở nên bóng mướt.
Tạ Thanh thu hết những chi tiết ấy vào tầm mắt. Kể từ lúc xuất hiện, Tạ Ý Châu luôn dùng cái vẻ ngoài vô tội này để che đậy những điểm nghi vấn trên người, nhằm nhanh chóng chiếm lấy lòng tin của mọi người. Hắn lạnh lùng dời mắt đi: "Tốt nhất ngươi nên đứng cách xa ta một chút."
"Chủ mẫu dặn chúng ta đi học có đôi có cặp, đứng xa huynh quá thì ta sẽ sợ lắm."
Tạ Thanh khẽ nhếch môi, đáy mắt chẳng có chút ý cười nào.
Họ đến sớm nên tư thục vẫn chưa đông người. Hậu bối Tạ gia phần lớn đã gặp Ý Châu lúc thỉnh an nên không mấy ngạc nhiên. Tuy nhiên, hôm đó có Tần thị và các bậc bề trên ở đấy nên không ai dám nói gì, giờ đây những ánh mắt đổ dồn về phía nàng không phải lúc nào cũng mang thiện ý.
Ý Châu nghe rõ mồn một tiếng xì xào bàn tán, nói nàng ngay cả hành lễ cũng không ra hồn, đúng là thứ xuất thân thôn dã, chẳng lên nổi mặt bàn... Nàng im lặng không nói nửa lời, hàng mi dày rủ xuống, đôi môi bị cắn đến loạn xạ. Nhưng cùng lắm, nàng cũng chỉ biết rón rén nấp sau lưng Tạ Thanh.
Nấp rồi mới nhận ra cũng chẳng có ích gì. Trong mắt đám người này, nếu phải phân định trắng đen, thì Tạ Thanh cũng chẳng phải hạng chính phái gì cho cam. Thân phận kẻ có mẫu thân hại chết chính thất nhà họ Tạ đã đủ để thiên hạ đàm tiếu bấy lâu nay. Ngày trước sự giễu cợt dành cho hắn còn tồi tệ hơn bây giờ nhiều, chẳng qua giờ đây họ có chút kiêng dè nên mới chỉ dám cô lập, thầm thì sau lưng chứ không dám nói thẳng trước mặt.
Hôm nay, "đứa trẻ quê mùa" nửa đường mới về như Tạ Ý Châu lại ngồi cạnh hắn, khiến hắn bỗng chốc cũng bị kéo vào vòng thị phi. Cái góc này trong học đường nghiễm nhiên trở thành nơi không ai thèm đoái hoài tới.
Thế nhưng vẫn có ngoại lệ. Trong giờ nghỉ, có kẻ hùng hổ đá văng cửa bước vào, vừa mở miệng đã hỏi: "Ai là Tạ Ý Châu?"
Ý Châu vẫn đang cầm bút, ngơ ngác ngẩng đầu. Kẻ nọ gương mặt kiêu ngạo, tinh tế, toát ra khí chất quyền quý khó lòng gần gũi, ngang nhiên hành sự vô lễ. Hắn thấp hơn Tạ Thanh một chút nhưng tỷ lệ cơ thể rất đẹp, ăn vận hoa lệ, màu sắc bắt mắt, chỉ riêng đôi bàn tay đã đeo mấy món đồ trang sức quý giá.
Chỉ có điều khi hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, vẻ khinh khỉnh lại quá nặng nề, mang lại cảm giác của một kẻ "ngoài ngọc trong rác". Giọng hắn đầy vẻ thách thức: "Ngươi chính là kẻ mà Tạ Tấn Chi mang về đó sao?"
Nha hoàn bên cạnh sợ muốn chết, run rẩy nhắc nhở Ý Châu: "Tiểu thư, vị này là Tiểu công gia của phủ Định Quốc Công."
*Tiểu công gia: Cách xưng hô lịch sự, tôn kính dành cho con trai của Quốc công.
Định Quốc Công nghe tên có vẻ rất oai, nhưng Ý Châu vốn không có khái niệm gì về tước vị, nàng chỉ cảm nhận được sự bất thường qua vẻ mặt xu nịnh của đám tùy tùng sau lưng hắn. Thấy nàng thận trọng giữ im lặng, Vệ Giới hừ lạnh một tiếng.
Chuyện nhà họ Tạ tìm lại được tiểu thư thất lạc bao năm đã đồn khắp kinh thành, vốn dĩ chẳng liên quan gì đến Vệ Giới. Hắn bận rộn với việc cưỡi ngựa, bắn tên suốt ngày, nhưng vì mấy hôm trước lỡ tay phá hỏng một sạp hàng nên phải quỳ ở từ đường tự hối lỗi.