Thân cận?
Sự thân cận của nàng là vì nhà họ Lưu đối đãi với nàng không tốt. Nhà họ Lưu trút hết những lời đàm tiếu về mẫu thân nàng lên đầu nàng, ngày thường thì buông lời cay nghiệt, nhưng khi cần sai bảo thì lại coi đó là điều hiển nhiên, hệt như nàng sinh ra đã mắc nợ họ vậy. Cách giáo dục ấy đã nuôi nấng nàng trở thành một kẻ nhút nhát, bất an, chỉ cần đối xử tốt một chút là nàng sẽ thân cận một cách không biết nặng nhẹ như thế.
Nhưng những kẻ khác hẳn sẽ không bao giờ có cái lý do ghé sát người lại gần, đến mức nhìn rõ cả đầu lưỡi của nàng như thế. Nếu đã vạch rõ ranh giới, thì không nên dung túng cho nàng vô tri vô giác mà dẫm lên nỗi khổ của chính mình để bấu víu vào hắn. Chờ nàng quen với Tạ gia, qua khỏi những ngày bất an này, mọi thứ sẽ đi vào quỹ đạo. Nàng đối với hắn rồi cũng sẽ như Tạ Thanh hay Tạ Minh Nguyệt, chẳng có gì gọi là thân hay không thân.
Tạ Tấn Chi thản nhiên cúi đầu, dùng bàn tay ấy treo lại miếng ngọc bội lên thắt lưng. Tua rua khẽ lay động, hắn không nhìn kỹ thêm nữa.
Ý Châu vừa về đến viện đã hứng thú bừng bừng bắt đầu luyện chữ. Đồ dùng Ngô Trạch mang tới không ít, còn có một lọ thuốc mỡ giống hệt hôm qua và một bát canh giải cảm.
Nha hoàn vẫn nhớ lời dặn của Đỗ di nương, rằng ngày thường tiểu thư gặp ai, có được thứ gì mang về đều phải báo lại, nên lúc này nàng ta cố ghi nhớ mọi chuyện rồi thận trọng hỏi: "Tiểu thư đã nói gì với đại công tử vậy?"
Tạ Tấn Chi ngày thường làm việc chu toàn, nhưng chưa bao giờ tiêu tốn tâm tư vào những việc vặt vãnh này. Bởi lẽ những thứ này hạ nhân hay di nương đều sẽ chuẩn bị sẵn, hắn vốn bận rộn việc triều chính, lấy đâu ra thời gian mà lo mấy chuyện này.
Ý Châu chẳng thèm nhìn những thứ kia lấy một lần, ngón tay nàng nâng niu chạm vào bút lông, từng nét phẩy nét mác đều vô cùng nghiêm túc, đầu cũng chẳng ngẩng lên: "Nói về chuyện đi học ở tư thục."
"Đi tư thục? Nhưng dù có đi học thì đại công tử cũng đâu cần gửi tới nhiều đồ thế này..."
Dĩ nhiên là vì nàng là "Tạ Ý Châu" của Tạ gia, là muội muội mà họ vừa tìm về, và Tạ Tấn Chi là một vị huynh trưởng cực kỳ chu đáo, tinh tế.
Nha hoàn thu dọn đồ đạc, có một câu hỏi cứ ngập ngừng mãi không biết có nên nói ra hay không: "Tiểu thư trước đây đã từng có thầy dạy học chưa?"
Ý Châu nhìn chằm chằm vào chữ "Tạ" xiêu vẹo trên giấy, không đáp lời.
Ở trong thôn, chẳng mấy ai dư dả để bỏ tiền lễ và học phí cho hài tử đi học. Trước đây nhà họ Lưu cũng từng gửi người đi học, nhưng là mang thịt khô đưa cho thầy, còn đại ca nàng thì không ngồi yên nổi một chỗ, bài vở toàn làm cho xong chuyện. Ngày hôm ấy, đại ca cãi nhau một trận lớn với Lưu mẫu, bảo là lười học không muốn đi nữa. Ý Châu đã thẫn thờ cho thỏ ăn suốt một ngày, cuối cùng mới lấy hết dũng khí hỏi Lưu phụ, nếu thịt khô không đòi lại được, liệu nàng có thể thay đại ca đi học không.
Lưu phụ cắn hạt đậu phộng, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới rồi bỗng nhiên bật cười rất lớn. Sự thấp thỏm của nàng tan nát trong tiếng cười ấy, đến khi tay chân nàng lạnh toát vì bị cười nhạo, Lưu phụ mới mở miệng:
"Ngươi đúng là nòi nhà họ Lưu, giống hệt tên phụ thân của ngươi."
"Nhưng giống phụ thân ngươi thì có gì tốt? Chẳng đọc nổi một bụng chữ thì có bản lĩnh gì. Cả đời này lúc hắn có bản lĩnh nhất chính là lúc dắt về một người lạ hoắc lạ huơ. Kết quả thì sao?"