Chương 15: Ngươi dựa vào thủ đoạn gì mà lựa gạt Tạ Tấn Chi

Nàng thoáng có ý định muốn nắm lấy tay áo hắn, đầu ngón tay khẽ chạm nhẹ vào cổ tay hắn rồi lại rụt về, chỉ dám dùng đôi mắt đen láy, tròn xoe chăm chú nhìn hắn. Ánh nhìn ấy như một vệt máu đỏ, ứng với lời Đỗ thị vừa nói, chậm rãi lan dọc theo cổ tay hắn.

Tạ Tấn Chi bình tĩnh đáp một tiếng, nâng mí mắt nhìn Đỗ thị: "Dẫu sao cũng chẳng bằng tình thâm nghĩa trọng của Đỗ di nương dành cho tỷ tỷ mình, khiến phụ thân cũng phải động lòng."

Sắc mặt Đỗ Thư Lan thay đổi liên tục, lúc xanh lúc trắng. Những lời này không phải chưa từng có người nói qua, chốn hậu viện tranh quyền đoạt lợi, mỗi người một thủ đoạn, thị chẳng thấy có gì hổ thẹn. Nhưng hiện tại là dịp gì? Thị dù sao cũng là phận bề trên, vậy mà Tạ Tấn Chi dám khiến thị mất mặt trước mặt bao nhiêu người như vậy?

Đỗ Thư Lan sinh lòng kiêng dè, không dám mở miệng nữa. Người ngoài đều cho rằng Tạ Tấn Chi là kẻ vững vàng, hành sự đúng mực, nhưng chỉ cần nhìn thần sắc khi hắn vừa mở lời, thị đã hiểu hắn vốn ngang tàng, chẳng hề nể nang một ai.

Tạ Tấn Chi không nán lại lâu, rất nhanh đã quay về công sở xử lý công vụ. Ý Châu đuổi theo ra tận hành lang dài, nhưng cũng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng hắn. Nàng thầm tiếc nuối, miếng ngọc bội vẫn chưa kịp trả lại.

Vừa định đưa tay vào ống tay áo, từ nơi góc khuất lại truyền tới một ánh mắt sắc lẹm như kim châm. Đầu ngón tay Ý Châu khẽ nhói, nàng xoa nhẹ rồi quay đầu, liền thấy Tạ Thanh bước ra từ trong bóng tối.

Hắn nhìn nàng bằng đôi mắt lạnh như băng, ánh mắt mang theo vẻ xét hỏi, tựa như muốn mổ xẻ toàn bộ tâm tư nàng. Hắn khẽ nheo mắt, cười như không cười, chậm rãi thốt lên một câu:

“Ta đã nhìn thấy tất cả rồi.”

Tạ Thanh rốt cuộc có ý gì?

Dưới cái nhìn đăm đăm của hắn, miếng ngọc bội bỗng chốc như nóng rực lên qua lớp vải, áp sát vào da thịt nàng.

Hắn nhìn thấy nàng định kéo tay áo Tạ Tấn Chi, thấy nàng trông chẳng giống người Tạ gia chút nào, hay là đã phát hiện ra nàng lén giữ miếng ngọc bội?

Nàng vốn định trả lại vật này, chẳng qua là không theo kịp bước chân của Tạ Tấn Chi mà thôi. Hơn nữa, trước khi chạm vào nó, nàng cũng đã tự nhủ phải kìm lòng lại, nhưng miếng ngọc cứ nằm im đó chẳng chịu lánh đi, lẽ nào nó không có lỗi gì sao? Cứ nhất thiết phải để người ta nhìn thấy mới được à.

Thực ra, con người ta đôi khi có hai con mắt nhưng cũng không nhất thiết lúc nào cũng phải mở thao láo. Nếu nàng đã gọi hắn một tiếng ca ca, liệu hắn có thể giả vờ như không thấy gì được không?

Trong lúc tâm trí nàng còn đang rối bời, đã có vài người vì thấy Tạ Thanh dừng bước mà tò mò ngoái lại nhìn. Nếu lúc này hắn vạch trần miếng ngọc ra, mọi người sẽ biết nàng lén lút làm chuyện xấu sau lưng họ. Họ sẽ cho rằng phẩm hạnh nàng có vấn đề, từ đó nhìn thấu nàng không phải muội muội của Tạ Tấn Chi rồi đuổi nàng đi.

Ý Châu vốn nhát gan, chỉ mới tưởng tượng đến cảnh tượng đó thôi mà gương mặt đã tái nhợt đi vì sợ hãi. Đôi mắt nàng đong đầy hơi nước, đứng run rẩy trong bóng tối nhìn Tạ Thanh, dáng vẻ như muốn viết hai chữ "mờ ám" lên mặt mình.

Thấy đôi mắt đen nháy thấm lệ kia trở nên mềm yếu tội nghiệp, Tạ Thanh vẫn chẳng mảy may động lòng. Hắn chỉ hất cằm về phía ống tay áo nàng, buông lời không chút nể tình:

"Ngươi dựa vào thủ đoạn gì mà lừa gạt được Tạ Tấn Chi?"