Lâm Dương nhếch môi cười lạnh, ánh mắt sắc bén như kiếm:
“Nếu không nhờ phụ thân ta vùng dậy mạnh mẽ, chi mạch của chúng ta e rằng đã sớm bị đào thải, vĩnh viễn bị chôn vùi trong lịch sử của Lâm gia!”
Hắn dừng lại một chút, rồi từng lời như từng lưỡi dao:
“Trước khi phụ thân ta trưởng thành, ngay cả một chút trợ giúp từ Lâm gia cũng không có! Hắn có thể quật khởi là nhờ một thân một mình xông pha nơi chiến địa Đông Hải, dùng máu và xác địch đổi lấy vinh quang!”
“Khi ấy, các ngươi – những người tự xưng là tộc lão – ở đâu? Hiện tại lại dám dùng danh nghĩa ‘lợi ích của Lâm gia’ để đến trước mặt ta lên mặt dạy dỗ? Buồn cười đến đáng thương!”
Hắn bật cười lạnh liên tục, khí thế không chút kiêng dè:
“Nể mặt tổ tông, ta gọi các ngươi một tiếng tộc lão. Nhưng không khách khí nói thẳng – các ngươi trong mắt ta chỉ là một đám lão bất tử!”
Ánh mắt Lâm Dương sắc như điện, từng từ từng chữ đầy sát khí:
“Đây là Trấn Hải Vương phủ – không phải nơi để các ngươi muốn làm gì thì làm. Ở đây, chỉ có lời của phụ thân ta mới là mệnh lệnh tối cao! Phụ thân không có mặt, vậy thì do ta định đoạt! Kẻ nào không phục, vậy thì – cút cho ta!”
Lời vừa dứt, một cỗ uy nghiêm từ thân thể hắn tỏa ra, không ngờ khiến cho toàn trường cảm giác như đang nhìn thấy Lâm Quân Thiên thuở xưa – kiêu hùng ngạo nghễ, một thân khí thế quân lâm thiên hạ!
“Hay lắm!”
Từ phía sau, Chiến Tường – thân tín dưới trướng Lâm Quân Thiên – ánh mắt lóe sáng, khẽ gật đầu, trong lòng thầm tán thưởng.
Một màn mắng mỏ liên tiếp không nể mặt, khiến đám tộc lão trợn mắt há mồm, có kẻ tức giận đến độ suýt thổ huyết, phải vội vàng run rẩy nuốt đan dược giữ mạng.
“Đại... nghịch... bất đạo! Thật sự là đại nghịch bất đạo!”
Một tộc lão run giọng quát: “Dám vô lễ với trưởng bối, ngươi muốn chết sao? Một tên phế vật như ngươi, lại dám...”
“Xương thúc, gϊếŧ hắn.”
Lâm Dương lạnh lùng hạ lệnh, ánh mắt không chứa lấy một tia dao động.
“Tuân lệnh, công tử!”
Giọng nói vang lên chưa dứt, một thân ảnh vặn vẹo như bóng ma liền xuất hiện sau lưng vị tộc lão vừa gào hét.
“Phập!”
Một tiếng nổ vang rợn người — đầu của lão tộc nhân kia như quả dưa chín nát, bắn tung máu và não tủy lên những người ngồi gần, nhuộm đỏ cả một mảng sảnh đường!
“Gϊếŧ... gϊếŧ người rồi!”
Tiếng thét hãi hùng vang lên. Mắt ai nấy đều co rút, ánh nhìn kinh hoàng. Không ai ngờ rằng Lâm Dương thật sự dám gϊếŧ người — hơn nữa lại là một vị tộc lão trong chính tộc mình!
Ngay giữa đại sảnh của Trấn Hải Vương phủ, hắn không chỉ mắng, mà còn dám hạ sát không kiêng nể — vậy kẻ nào dám nói hắn chỉ là đồ chơi?
Lâm Dương thu hồi ánh mắt, thản nhiên như thể mới chỉ diệt một con ruồi:
“Ở nơi này, trước mặt ta mà còn dám nhục mạ ta, thì kẻ đó mới thật sự là đồ chơi đang tìm đường chết.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, rồi lại nhàn nhã nói:
“Xương thúc, ai còn dám lắm lời, đều gϊếŧ hết cho ta.”
Vừa nghe đến đây, mấy vị tộc lão vẫn còn đang há mồm định phản đối vội vàng ngậm miệng lại. Vừa rồi máu vẫn còn vương trên mặt, cái chết của đồng bạn vẫn còn nguyên trong mắt, khiến ai nấy đều hồn phi phách tán, không ai dám nghĩ Lâm Dương chỉ dọa miệng.
“Lúc này mới biết ngoan ngoãn.”
Thấy đám người đã thu liễm lại, Lâm Dương mới mỉm cười gật đầu, chậm rãi nói:
“Lâm gia chưa bao giờ bạc đãi các ngươi, nhưng là trưởng bối thì phải có tư cách của trưởng bối. Đừng để vãn bối như ta phải khó xử — có phải không?”