Chương 45: Đại Mễ hổ mập

Thẩm Tri Âm cặm cụi lấy năm viên đan dược tròn trịa, mượt mà ra bỏ vào lọ sứ nhỏ, còn lại đống bã thuốc cũng không để lãng phí.

Linh khí không đủ để luyện hết thành đan, thì cô dùng tay vo lại thành thuốc viên vậy.

Sự khác biệt duy nhất giữa hai thứ này là bã thuốc còn nhiều tạp chất, hiệu quả không tốt bằng đan dược.

Nhưng so với thuốc thông thường, hiệu quả của nó vẫn rất rõ ràng, hơn nữa không gây ra kháng thuốc hay tác dụng phụ.

Khi Thẩm Tri Âm đang ngồi xếp bằng trên sàn, vo mấy viên thuốc nhỏ, thì “chuyển phát nhanh” của cô cuối cùng cũng đến.

“Thẩm tiểu thư, đây là bưu kiện của cô, mời ký nhận.”

Hàng hóa được vận chuyển bằng trực thăng, khiến quản gia và vệ sĩ nhà họ Thẩm cũng bị kinh động.

Bởi vì món “chuyển phát nhanh” này thật sự rất lớn.

Thẩm Tri Âm nhanh chóng ký tên mình.

“Tiểu thư, đây… đây là cái gì vậy?”

Sao ông lại cảm thấy bên trong có gì đó đang động đậy?

Thẩm Tri Âm an ủi: “Quản gia đừng sợ, đây là thú cưng của tôi, Đại Mễ. Nó chỉ hơi to một chút, ăn hơi nhiều một chút, nhưng tính cách rất tốt.”

Quản gia: … Nhà ai nuôi thú cưng mà cần l*иg lớn thế này chứ, dự cảm không lành chút nào.

Dự cảm của ông nhanh chóng trở thành sự thật.

Khi tấm vải che l*иg được vén lên, quản gia cùng cả đám vệ sĩ xung quanh đồng loạt hít vào một hơi lạnh.

Trong l*иg là một con hổ.

“Trời đất, béo quá!”

“Đây là quả bóng à? Sao nó to thế này!”

Quản gia giật giật khóe mắt, nhìn kỹ hoa văn trên trán con hổ mới xác định mình không nhầm.

“Tiểu thư à, bắt hổ là phạm pháp đấy.”

Đây đâu phải thú cưng, đây là “ngồi tù cả đời” con hổ thì đúng hơn!

Tiểu tổ tông mới ba tuổi của bọn họ, lá gan lớn đến mức nào đây?

Nhưng con hổ này đúng là béo thật. Nhìn từ đằng sau trông như một tấm thảm da hổ.

“Gầm!”

Con hổ vừa nhìn thấy Thẩm Tri Âm lập tức phấn khích, lao lên khiến cái l*иg rung bần bật.

Dưới ánh mắt kinh hãi của quản gia và vệ sĩ, Thẩm Tri Âm chạy tới, bàn tay nhỏ xíu không đủ nhét kẽ răng con hổ cứ thế đặt lên đầu nó.

“Tôi có giấy phép nuôi dưỡng, Đại Mễ là do tôi nuôi từ bé đến lớn.”

Nhắc tới chuyện này, Thẩm Tri Âm lại thấy xót xa nữa dồi. Khi cô còn cả chưa biết chạy, nói năng chưa sõi, không những phải tự kiếm tiền mua sữa cho mình mà còn phải kiếm tiền mua sữa nuôi luôn Đại Mễ.

Dựa vào ông sư phụ nghèo mạt rệp kia của thì chắc chết đói.

“Tôi đã hỏi cháu trai, cậu ấy đồng ý cho tôi nuôi mà.”