“Cố Hoài, con kiếm đâu ra con nhóc này, mau đuổi nó ra ngoài! Ai cho phép nó nói linh tinh ở đây?”
Bà Cố hốt hoảng hét lên, định bắt Thẩm Tri Âm để cô không nói nữa.
Thẩm Tri Âm lập tức trốn ra sau lưng Tần Trăn, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy vẻ khoái trá: "Chú Cố, chú xem kìa, bà ấy hoảng rồi, bà ấy hoảng thật rồi.”
Cố Hoài nhìn chằm chằm mẹ mình, ánh mắt lạnh như băng.
Tần Trăn ôm Thẩm Tri Âm, ánh mắt sắc lạnh nhìn bà ta: "Đây là người nhà tôi, không tới lượt bà dạy bảo.”
Thẩm Tri Âm cười khúc khích: "Bà Cố đã nɠɵạı ŧìиɧ từ lâu rồi, mà đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ lại chính là bác cả của chú Cố đó. Còn cậu em ngốc nghếch này, chính là con trai của bà ấy và bác của chú!”
Giọng điệu hồn nhiên nhưng nhanh nhảu, nói một hơi xong rồi thở hổn hển, dưa này to quá, ăn rồi nhả một hơi mệt ghê!
“Mày nói bậy!”
Cố Minh gào lên, mặt méo mó: "Con ranh, mày còn nói linh tinh, ông đây gϊếŧ mày!”
Anh ta lao đến định tóm lấy Thẩm Tri Âm, nhưng Tần Trăn nhanh chóng chặn lại.
“Á!” Cố Minh hét lên trong đau đớn: "Bỏ tay ra!”
Thẩm Tri Âm đảo mắt, nhìn sang Cố Vân: "Còn chị này nữa, đã lén lấy tài liệu trong phòng làm việc của chú Cố, mang đi cho bác của chú Cố. Hai người họ đang bàn nhau làm sao để thay thế chú đấy.”
Cố Hoài giờ đây không biết nên biểu lộ cảm xúc gì.
Mẹ của anh nɠɵạı ŧìиɧ khi cha còn sống, mà đối tượng lại là bác cả.
Em trai không phải ruột thịt.
Em gái trộm tài liệu đưa cho bác cả.
Anh giận quá hoá cười, đôi mắt đỏ ngầu nhìn ba người họ: "Các người đúng là người nhà tốt của tôi.”
Câu nói như rít qua kẽ răng.
Lâm Phong Khiếu cùng mọi người đều kinh ngạc.
Bà cố sau khi bàng hoàng qua đi, cố gắng trấn tĩnh lại: "Cố Hoài, mẹ là mẹ con, con lại tin người ngoài mà không tin mẹ sao?”
Cố Hoài cười lạnh: "Mẹ có gì đáng để con tin?”
Lâm Phong Khiếu lên tiếng: "Muốn anh rể tin cũng đơn giản, đi làm giám định ADN là xong.”
Ánh mắt bà Cố lạnh lùng nhìn anh ấy: "Mày câm miệng! Nhà họ Cố không đến lượt mày xen vào!”
Cố Hoài: "Người đâu, tiễn bọn họ ra ngoài.”
Việc điều tra chắc chắn anh sẽ làm, nhưng lúc này anh không muốn thấy những người này thêm một giây nào nữa.
Cuối cùng, ba người nhà họ Cố rời đi trong thất bại ê chề.
-----
“Tiểu thư, cuối cùng cô cũng về rồi.”
Thẩm Tri Âm có chút ngại ngùng, nhét món quà mà nhà họ Cố tặng vào tay quản gia.
“Cho ông đó.”
Dù sao thì cô cũng đã lén bỏ chạy thoát khỏi vệ sĩ.
Nhưng mà lần sau cô vẫn sẽ dám làm nữa.