Chương 15

“Anh thì biết cái gì! Đừng nói linh tinh nữa!”

Cậu bé ngẩng mặt lên, mặt mũi nhăn nhúm, nước mắt mũi hòa với nhau, trông càng khiến Tần Vũ xót xa.

Người đàn ông tiếp tục khıêυ khí©h: “Vậy em nói xem, vì sao lại nhảy hồ? Đừng bảo là định đi bắt cá đấy nha?”

“Em...” Cậu bé khịt mũi mấy cái, nước mũi cuối cùng cũng ít đi, “Em có thể nói cho hai người nghe, nhưng hai người nhất định phải giữ bí mật cho em!”

Người đàn ông và Tần Vũ nhìn nhau, vẻ mặt có chút dở khóc dở cười.

“Được rồi, giữ bí mật.”

“Giữ bí mật, em nói đi.”

“Em chịu hết nổi rồi! Em không muốn đi học nữa!”

Cứ tưởng lý do gì kinh khủng lắm, hóa ra lại cần giữ bí mật thế này, Tần Vũ nghe xong cảm thấy từ miệng một học sinh nghe câu “không muốn đi học nữa” cũng chẳng có gì quá bất ngờ. Cô biết, tỉnh nơi thành phố F tọa lạc xưa nay luôn nổi tiếng là nơi cạnh tranh khốc liệt về giáo dục. Cấp ba thì đã quá áp lực là chuyện thường rồi, nhưng nghe nói ở thành phố F này, tiểu học cũng đã bắt đầu “lên guồng”, thi chuyển cấp cực kỳ quan trọng. Nếu không đỗ vào một trường cấp hai có tỷ lệ đỗ cao, thì gần như coi như bỏ lỡ cơ hội học tiếp cấp ba.

Hiện tại đang áp dụng chế độ phân luồng sau khi tốt nghiệp cấp hai, học sinh có điểm cao thì được học tiếp cấp ba, có cơ hội thi đại học. Còn học sinh có điểm thấp thì sẽ chuyển sang học trung cấp, học một số kỹ năng nghề, để sau này dễ tìm việc.

Có lẽ do gánh nặng học tập quá lớn, lại bị bố mẹ ép quá mức khiến tâm lý đứa trẻ sụp đổ, đành phải chọn nhảy hồ để giải thoát.

Trong lúc Tần Vũ đang suy nghĩ, người đàn ông đã giành nói trước, lại tiếp tục một tràng chỉ trích không nương tay.

“Không đi học thì muốn làm gì? Vào tiệm net chơi game à?”

“Con nhà đàng hoàng ai tầm tuổi này mà không đi học, lại lang thang ngoài đường?”

“Hay là muốn đi làm sớm? Anh đây quen người trong xưởng điện tử đấy, có cần đưa em đến làm công nhân nhí không? Để xem em không ăn không uống, đứng trên dây chuyền tám tiếng chịu nổi không!”

“Không học hành tử tế, sau này chính là kết cục như thế đấy!”

“...”

Tần Vũ thấy mặt cậu bé ngày càng đỏ bừng, nếu cứ tiếp tục thế này thì không biết cậu lại dại dột làm gì nữa, vội vàng mở miệng ngắt lời: “Chú ơi! Chú nói chuyện nhẹ nhàng chút được không! Thằng bé vừa mới suýt chết đấy, đừng chọc nó nữa!”