Tống Nhạn Tây vệ sinh cá nhân xong xuôi, cháo trắng và hai đĩa điểm tâm được nhà bếp gửi đến, hộp đồ ăn đặt ngay cửa phòng cô. Cô vừa mở ra đã ngửi thấy mùi là lạ, e là đồ để qua đêm, bèn dứt khoát đặt xuống chân bàn, sau đó mở tủ quần áo, định chọn một bộ đồ thích hợp để lén ra ngoài bằng cửa hông.
Thế nhưng quần áo trong tủ tuy nhiều, lại toàn là đồ cũ năm xưa, chưa nói đến kiểu dáng quê mùa như thời tiền triều, mà phần lớn tay áo hay gấu váy đều đã rách hỏng một đoạn.
Màu sắc thì phần lớn là u tối, tẻ nhạt.
Kể từ khi đến nhà họ Chương, cô chẳng được may mấy bộ đồ mới.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng cô tự lấy hai bộ, miễn cưỡng chắp vá thành một bộ trông có vẻ thanh xuân hoạt bát đúng với lứa tuổi này.
Cô lại lấy từ trong tủ ra mấy đồng bạc trắng, để lại mảnh giấy nhắn cho Đào Đào rồi đi ra ngoài.
Khi nhà họ Chương không có việc gì, cô chẳng khác nào người vô hình, huống hồ hiện tại còn đang “bệnh nặng”, thế nên cô ra khỏi cửa một cách nhẹ nhàng, trót lọt.
Lại không biết rằng lúc này phòng khách nhà họ Chương đang vô cùng náo nhiệt, đại tiểu thư Chương Tuệ Tâm năm kia gả cho Tư lệnh Tôn đã về thăm nhà. Cô ta nay là phu nhân Tư lệnh, cả nhà đều vây quanh cô ta, vô cùng nở mày nở mặt, khiến Nhị di thái nhìn mà thèm thuồng, chỉ mong con gái mình sinh ra sau này cũng có cái số tốt như thế.
Thời buổi này, một phương quân phiệt cũng giống như hoàng đế thổ hào vậy, làm phu nhân Tư lệnh chẳng phải cũng giống như nương nương trong cung hay sao?
Chương Diệc Bạch cũng đã về, nhưng ngồi chưa được bao lâu, có bạn đến mời, anh ta liền vội vàng đi ngay.
Mẹ anh ta là Phòng thị thấy con đi rồi, mới bất mãn nói với Chương Tuệ Tâm: “Bạn bè nỗi gì, chắc chắn là lại do con hồ ly tinh kia quấy quả.”
Chương Tuệ Tâm lại vô cùng thích vị Từ tiểu thư kia, cha của cô ấy là danh sĩ bên phía Kim Lăng, có cả đám học trò thành đạt, phía Tư lệnh đang tìm cách qua lại đây.
Hơn nữa bản thân cô ta vì quyền thế mà gả cho lão già lớn hơn mình mấy chục tuổi, tuy ngoài mặt vinh quang, nhưng về nhà đối mặt với một lão già hói đầu lại đầy mặt thịt ngang phè, tháng ngày chung quy chẳng vui vẻ gì, đâu còn nói gì đến tình yêu.
Cho nên cô ta rất thông cảm cho em trai mình, bèn nói đỡ cho hai người họ: “Mẹ, mẹ ngàn vạn lần đừng nói thế, Từ tiểu thư ở Kim Lăng cũng là người có tên có tuổi, người theo đuổi cô ấy cũng không thiếu chính khách hay nhân vật nổi tiếng, vậy mà cô ấy chỉ chọn em trai, đủ thấy hai người họ là thật lòng yêu nhau.”
Nói đến đây, cô ta quay đầu hất cằm về phía tiểu viện nơi Tống Nhạn Tây đang ở: "Cái con kia, nghe nói cũng sắp không qua khỏi rồi? Con thấy nó cứ trưng cái bộ dạng dở sống dở chết, làm như nhà chúng ta nợ nó vậy, đợi nó đi rồi, vừa khéo tổ chức một đám cưới linh đình cho em trai và Từ tiểu thư.”