Sáng nay báo vừa tới, cả nhà họ liền lập tức hùng hổ đi tìm Tống Nhạn Tây hỏi tội, thậm chí còn mời cả gia pháp.
Quả thực là vô pháp vô thiên, từ xưa đến nay làm gì có người phụ nữ nào chủ động ly hôn? Hơn nữa việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, nó lại còn dám đăng những tờ giấy nợ đó lên báo.
Lúc đó, ông Chương cũng hận không thể lập tức lôi đứa con dâu bất hiếu Tống Nhạn Tây này vào từ đường đánh chết ngay tại chỗ!
Nhưng người lại không có trong viện.
Đúng lúc này, trong phòng khách hỗn loạn, có người hầu vui mừng chạy vào bẩm báo: “Đại tiểu thư về rồi, đại tiểu thư về rồi, dì hai của phủ Tư lệnh cũng đi cùng!”
Ai cũng biết, mọi việc trong phủ Tư lệnh đều do dì hai cai quản, bà ấy nhất định đến để giải quyết khó khăn cho nhà họ Chương.
Nghe thấy lời này, cả nhà đều vui mừng khôn xiết, ngay cả Chương Diệc Bạch vẻ mặt tiều tụy cũng vội vàng đứng dậy: “Thật sao?”
Vừa biết được những tờ giấy nợ kia là có thật, và nhà họ Chương từ trước khi anh ta đi du học đã bị cha anh ta hút thuốc phiện tiêu tán sạch sành sanh.
Những năm này có thể an nhàn làm đại gia, cũng là hoàn toàn dựa vào tiền trợ cấp của Tống Nhạn Tây cho gia đình.
Khi biết tất cả những điều này, anh ta hận cha thấu xương, cũng hận người nhà không biết phấn đấu, tại sao lại phải ăn bám đàn bà? Nhưng hận thì hận, họ chung quy vẫn là người thân của mình, là Tống Nhạn Tây quá đáng.
Chừng nào chưa ly hôn, đóng cửa lại vẫn là người một nhà, cô ta đã gả vào nhà họ Chương thì của hồi môn của cô ta cũng là của nhà họ Chương, dùng một chút thì có làm sao?
Chương thái thái vội vàng đến khoác tay anh ta, lại thấy âu phục của anh ta hơi nhăn liền vòng ra sau lưng kéo chỉnh lại một chút, cả nhà vui vẻ ra đón.
Chỉ tiếc cửa lớn vừa mở, không thấy thiên đường, mà lại là địa ngục.
Có người của phủ Tư lệnh ở đó, cánh phóng viên cũng không dám lại quá gần.
Cho nên khi cửa lớn nhà họ Chương mở ra, Chương thái thái và Chương lão gia nhìn thấy dì hai, nụ cười trên mặt như thể kẹp chết được con muỗi.
Tiếc là chưa để họ kịp mở miệng, dì hai kia đã cười lạnh một tiếng đầy hả hê: “Đưa người vào cho bọn họ.”
Sau đó thấy bà già giúp việc sau lưng bà ta thô bạo lôi một bóng người ra, đẩy vào trong cửa lớn.
Người bị đẩy cũng chẳng phải ai khác, chính là Chương Tuệ Tâm mà cả nhà họ Chương đang trông mong trở về giải quyết vấn đề.
Người nhà họ Chương ngẩn tò te, hai ông bà còn chưa kịp phản ứng, Chương Diệc Bạch liền bước lên đỡ lấy chị gái: “Dì hai, chuyện này là sao?”
Dì hai đã định quay người đi rồi, nghe anh ta hỏi, bỗng muốn quay lại nhìn gã đàn ông bám váy đàn bà này, quét mắt nhìn Chương Diệc Bạch từ trên xuống dưới, trên mặt là sự chế giễu không hề che giấu: “Tay chân khẳng khiu, mắt nhìn của Từ tiểu thư cũng chẳng ra làm sao cả.”