- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Dân Quốc
- Huyền Học Đại Lão Xuyên Thành Tiểu Thư Thời Dân Quốc
- Chương 27
Huyền Học Đại Lão Xuyên Thành Tiểu Thư Thời Dân Quốc
Chương 27
Còn Từ Khả Chân lại cho rằng đây chắc chắn là của nhà họ Chương.
Cô ta là người từ Kim Lăng tới, sao có thể rõ nhà họ Chương và nhà họ Tống trước kia trông như thế nào.
“Của tiểu thư nhà các người thì sao? Đó là Diệc Bạch tặng tôi, cũng là đồ của nhà họ Chương, bây giờ các người sắp ly hôn rồi, thì phải trả lại đồ.”
Cô ta vừa nói vừa sốt ruột khoác tay Chương Diệc Bạch làm nũng: “Diệc Bạch, mau bảo cô ta trả lại cho em.”
Trả là không thể nào trả rồi.
Tống Nhạn Tây nương theo ánh đèn yếu ớt, nhìn thấy sợi dây chuyền ngọc trai trên cổ Từ Khả Chân, cũng quen mắt lắm, bởi vì ở giữa có một mặt dây chuyền đá máu gà (đá kê huyết). Dây chuyền ngọc trai không đáng giá bao nhiêu, nhưng viên đá máu gà kia có chút lai lịch, bèn nói: “Dây chuyền cũng là của tôi.”
Đào Đào nhận lệnh, lại xông vào giật sợi dây chuyền xuống.
Sau đó không chỉ dây chuyền, mà còn cả trâm cài áo, hoa tai đều là đồ của cô.
Trên người Từ Khả Chân, ngoại trừ cái kẹp tóc, hầu như đều là đồ của Tống Nhạn Tây.
Suốt quá trình đều là tiếng la hét của Từ Khả Chân, còn Chương Diệc Bạch không phải là không ngăn cản, nhưng Đào Đào là cô gái biết võ công, anh ta là một tên thư sinh yếu ớt, trước sức mạnh tuyệt đối thì anh ta không có một chút giá trị nào cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đào Đào lấy đi từng món từng món đồ.
Trong lòng cũng kinh hãi không thôi, những thứ này đều là của Tống Nhạn Tây?
Anh ta chỉ thấy ở trong nhà mình, thì đáng lẽ là đồ của nhà họ Chương chứ, nhưng sao lại?
Chương Diệc Bạch cũng ngẩn người ra, bên tai đều là tiếng khóc ấm ức của Từ Khả Chân.
Nhưng đây vẫn chưa là gì, điều khiến Từ Khả Chân cảm thấy thực sự bị sỉ nhục là Tống Nhạn Tây cứ nằm trên giường như thế, giọng nói không còn khàn khàn khó nghe như vừa nãy, mà là giọng nói trong trẻo dễ nghe, lười biếng nói: “Nghe nói Từ tiểu thư ở Kim Lăng cũng có chút tiếng tăm, chỉ là không ngờ sở thích của Từ tiểu thư lại đặc biệt như vậy, không những thích trang sức châu báu người khác từng đeo, mà còn thích cả người đàn ông người khác từng dùng.”
Từ Khả Chân vốn đang lê hoa đái vũ ngẩn người ra một chút, sau đó phản ứng lại, thất thanh hét lên, đẩy mạnh Chương Diệc Bạch một cái, xách váy chạy mất.
Cả đời cô ta chưa từng bị ai sỉ nhục triệt để như vậy.
Chương Diệc Bạch đương nhiên là vội vàng đuổi theo, cái gì mà đồ cổ châu báu, đều không quan trọng bằng bảo bối Từ Khả Chân mà anh ta yêu thương.
Nào biết rằng, trong mắt Từ Khả Chân, anh ta e là còn xếp sau đống châu báu này.
Đào Đào xác nhận Chương Diệc Bạch thực sự đuổi theo Từ Khả Chân rồi, quay lại đỏ mặt nói với Tống Nhạn Tây: “Tiểu thư đừng nói bậy, cô chưa dùng qua người đàn ông này.”
“Ơ! Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chọc tức vị Từ tiểu thư kia chút ấy mà.” Chương Diệc Bạch và Tống Nhạn Tây bái đường xong, đến phòng tân hôn còn chưa vào, đã cùng một đám bạn học hẹn trước ra bến tàu đợi tàu thủy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Dân Quốc
- Huyền Học Đại Lão Xuyên Thành Tiểu Thư Thời Dân Quốc
- Chương 27