Chương 26

Trong số rất nhiều người theo đuổi cô ta, Chương Diệc Bạch quả thực không phải người xuất sắc nhất, nhưng Từ Khả Chân thực sự yêu thích tài học của anh ta, quan trọng nhất là, nhà họ Chương là thương nhân, có tiền tài vô kể, tiện tay lấy ra món quà tặng người khác, đều là đồ cổ có lai lịch rõ ràng.

Một người đàn ông hào phóng lại tuấn tú như vậy, còn có tài tình được người người ca tụng, như vậy thì sao mình có thể không yêu Chương Diệc Bạch chứ?

Chương Diệc Bạch viết xong, ném bút xuống khinh thường nói với Đào Đào: “Lần sau tôi về thì không muốn nhìn thấy các người nữa. Còn nữa, đợi các người thu dọn đồ đạc rời đi xong, tôi sẽ đăng báo, mấy ngày nữa giấy chứng nhận ly hôn sẽ gửi đến nhà họ Tống, không cần các người đích thân đến lấy.”

Nói xong, anh ta nắm tay Từ Khả Chân, định bỏ đi.

Từ Khả Chân thực sự không kìm được lòng hiếu kỳ, vẫn muốn xem Tống Nhạn Tây này rốt cuộc xấu đến mức nào? Vươn cổ nhìn về phía giường: “Diệc Bạch, anh đợi em một chút.”

Nói rồi, cô ta buông tay Chương Diệc Bạch ra, bước lên trước hai bước: “Đa tạ Tống tiểu thư tác thành cho tôi và Diệc Bạch.”

“Không cần khách sáo.” Loại rác rưởi như thế thích thì cứ việc mang đi cho nhanh. Tống Nhạn Tây tiếp tục ép giọng trả lời, đồng thời ra hiệu cho Đào Đào đứng bên giường tháo chiếc vòng tay trên cổ tay Từ Khả Chân xuống.

Mà câu không khách sáo này của Tống Nhạn Tây, khiến niềm vui sướиɠ trong lòng Từ Khả Chân giảm đi quá nửa, người đàn ông vừa có tài tình lại nhiều tiền, hơn nữa có danh tiếng không tầm thường như Chương Diệc Bạch, cô ta không tin Tống Nhạn Tây không chút lưu luyến nào, cảm thấy cô nhất định là cố ý, thực ra trong lòng đau buồn muốn chết, ngay lập tức cô ta hạ quyết tâm, muốn bóc trần sự bình tĩnh thản nhiên của Tống Nhạn Tây, xem nỗi tuyệt vọng và đau khổ trong lòng cô khi bị chồng ruồng bỏ.

Nhưng đúng lúc này, Đào Đào chộp lấy tay cô ta, cũng chẳng quan tâm cô ta có đau hay không, trực tiếp thô bạo tháo chiếc vòng tay mà Chương Diệc Bạch tặng cô ta xuống.

“Cô làm cái gì vậy?” Từ Khả Chân còn chẳng kịp kêu đau, mà vội vàng lo lắng đi giật lại chiếc vòng tay, sợ Đào Đào thô lỗ làm vỡ mất.

Cô ta đã đặc biệt nhờ người xem qua, rất có khả năng là chiếc vòng tay mà Lưu Hoàng hậu thời Tống từng đeo.

Giá trị là không thể đo đếm được.

Hơn nữa, cũng được coi là một trong những vật đính ước Chương Diệc Bạch tặng cho mình.

Chương Diệc Bạch cũng nổi giận, lớn tiếng quát: “Đào Đào cô làm cái gì vậy?”

Đào Đào đưa chiếc vòng tay cùng tờ giấy cam kết Chương Diệc Bạch vừa viết cho Tống Nhạn Tây trên giường, nhắc nhở Chương Diệc Bạch: “Thiếu gia chắc không quên chứ? Chiếc vòng này là của tiểu thư nhà tôi, mấy hôm trước là anh đến lấy đi đấy!”

Sắc mặt Chương Diệc Bạch lúc đỏ lúc trắng.

Anh ta về nhà lấy đồ đã thành thói quen, chỉ thấy đẹp, hợp với Từ Khả Chân là anh ta lấy đi, hoàn toàn không nghĩ kỹ xem, thứ này là của Tống Nhạn Tây hay là của nhà họ Chương.