Lúc này Tống Nhạn Tây đang vẽ bùa, liếc nhìn xuống bàn trà, có chút chê cái gạt tàn thủy tinh toàn tàn thuốc lá, bèn lấy một cái tách trà, bỏ cả tiền xu và bùa vào trong.
Hạ Anh Nam thấy cô là một tiểu thư ăn mặc thời thượng như vậy mà lại làm mấy cái trò này thì rất là chướng mắt, cảm thấy chẳng qua chỉ muốn chơi trội để thu hút sự chú ý của ba mình, bèn lạnh lùng nói: “Cố lộng huyền hư.”
(*) Cố lộng huyền hư: Cố làm ra vẻ cao siêu, ra vẻ có chuyện.
Tống Nhạn Tây đang vội, nóng lòng muốn về nên cũng chẳng buồn để ý.
Lá bùa tự bốc cháy dưới ánh mắt của cô, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô nhặt hai đồng xu trong đống tro tàn ra, xâu vào sợi chỉ đỏ, thắt một cái nút thất tinh đưa cho ông Hạ: “Đây chính là thuốc.”
“Cô đang đùa với tôi đấy à?” Ông Hạ tuy tò mò làm sao lá bùa tự cháy được, nhưng thấy Tống Nhạn Tây có chuẩn bị mà đến, chưa biết chừng cũng giống mấy kẻ làm xiếc ảo thuật đầu đường xó chợ kia thôi! Cho nên lúc này thấy Tống Nhạn Tây đưa sợi chỉ đỏ xâu đồng xu tới, ông ta có chút tức giận.
Hạ Anh Nam cũng bước tới, chắn trước mặt ba mình: “Tôi thấy cô cũng là người có học thức tu dưỡng, sống thực tế một chút không tốt sao? Thảo nào phụ nữ chúng ta cứ bị đàn ông coi thường, chính là vì có quá nhiều người phụ nữ như cô đấy!”
“Tôi như nào cơ?” Tống Nhạn Tây lườm cô ta một cái, cô sợ nhất là mấy thanh niên thích giảng đạo lý lại quá khích này. Lập tức quay đầu nhìn về phía ông Hạ: “Con trai ông năm nay ba tuổi, đến nay đã bệnh hai năm? Bệnh bắt đầu từ sau Tết, đúng không?”
“Cái này ai mà chẳng biết.” Hạ Anh Nam cướp lời.
Ông chủ Hạ nhíu mày, quan sát Tống Nhạn Tây, chờ xem tiếp theo cô bịa đặt thế nào? Thậm chí còn nghi ngờ sau lưng cô có người chỉ điểm, cố ý đến diễn trò này, liệu có âm mưu gì không? Vì thế ông ta gật đầu.
Đâu ngờ đúng lúc này Tống Nhạn Tây bỗng giơ tay lên, phẩy nhẹ qua trước mắt hai cha con họ.
Gần như cùng lúc, hai cha con họ đều có những hành động khiến má Lưu và bà vυ" khó mà chấp nhận được.
Ông chủ Hạ còn đỡ, chỉ là sắc mặt bỗng trắng bệch, sợ đến mức lùi lại hai bước, ngã ngồi xuống ghế sô pha phía sau.
Nhưng Hạ Anh Nam thì hét toáng lên.
Hai cha con họ lúc này có thể nhìn thấy rõ ràng, trên người đứa em trai gầy yếu trong lòng bà vυ" có hai thứ giống như tiểu quỷ, chúng nó có hình dáng không khác gì trẻ sơ sinh, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác vô cùng kinh dị.
Sau này Hạ Anh Nam nghĩ lại, cảm thấy chúng đáng sợ, đại khái là vì chúng giống như những thai nhi còn chưa tách khỏi cơ thể mẹ trong bụng.
Chỉ có điều cái gọi là ‘dây rốn’ của chúng lại nối liền với em trai cô.
Đây là lần đầu tiên trong đời Hạ Anh Nam nhìn thấy những thứ dơ bẩn này, và cũng là lần duy nhất.