Chương 4: Cái thứ này... rốt cuộc là cái gì đây?

Dưới ánh mắt của một người một ma, gò mộ không biết đã tồn tại bao lâu bỗng nứt đôi rầm rầm, để lộ ra bên trong một cỗ quan tài ngọc trắng.

Đúng vậy, theo con mắt của Triệu Hiểu thì toàn bộ cỗ quan tài này đều được chế tác từ bạch ngọc, liền mạch một khối, cứ như được thiên nhiên tạo thành, hoàn hảo không một tì vết.

Khi Triệu Hiểu còn đang trợn mắt há hốc mồm, nắp quan tài ngọc đột nhiên bị bật mở, sau đó hai quả cầu ánh sáng, một xanh một đỏ, lao vọt ra từ bên trong.

Kíu!

Hai tiếng kêu thanh thoát vang lên, lúc này Triệu Hiểu mới nhìn rõ, thì ra một lam một đỏ kia là hai con chim, một con toàn thân băng lam, lông vũ như thể làm từ băng tinh, còn con kia thì đỏ rực như lửa, giống như một quả cầu lửa đang bốc cháy, từng sợi lông đều mang theo những tia lửa nhỏ.

Theo tiếng hót của chúng, Triệu Hiểu cảm giác được trong quan tài kia như thể có thứ gì đó đang dần thức tỉnh.

Bóng ma đỏ khẽ run rẩy toàn thân.

Cô ta cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ từ trong quan tài truyền ra...

Dù đã là một lệ quỷ nhưng bản năng vẫn mách bảo cô ta rằng phải rời đi ngay lập tức, nếu không chắc chắn sẽ bỏ mạng. Người chết hóa thành ma, nhưng ma chết... thì sẽ hồn phi phách tán.

Bóng ma đỏ lặng lẽ rời đi, y như lúc cô ta xuất hiện, không một tiếng động.

Trước phần mộ, trăng xuyên qua từng lớp mây dày đặc mà rọi xuống, lúc này mặt trăng vừa vặn ở giữa đỉnh trời, ánh trăng sáng tỏ, tuôn tràn xuống mặt đất không chút kiêng dè.

Hai con chim lam và đỏ vỗ cánh bay lượn phía trên quan tài.

Một bàn tay trắng muốt vươn ra từ trong quan tài, hai con chim nhẹ nhàng đậu lên đầu ngón tay của cô, tựa như hai quả cầu nhỏ một xanh một đỏ.

Hớ!

Triệu Hiểu giật nảy mình, suýt nữa bật dậy khỏi mặt đất.

Dưới ánh trăng, bàn tay thò ra từ gò mộ trắng muốt mịn màng, đầu ngón tay thậm chí còn mang sắc hồng nhạt khỏe mạnh, là một bàn tay vô cùng xinh đẹp, dưới ánh trăng dường như còn phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

Cái thứ này... rốt cuộc là cái gì đây?

Triệu Hiểu sợ hãi, Triệu Hiểu hoảng loạn, chỉ mong có thể cuộn mình lại, toàn thân run rẩy không ngừng.

Sau bàn tay trắng muốt ấy, là thân thể của người đó, một bộ xương người trắng tinh.

Khi tận mắt trông thấy toàn bộ hình dạng của thứ này, Triệu Hiểu chỉ mong có thể bất tỉnh ngay tại chỗ.

Ngoại trừ bàn tay phải, những phần còn lại đều là bộ xương trắng toát. Tuy rằng khung xương này nhìn cũng khá đẹp mắt, dưới ánh trăng còn phát ra ánh sáng dịu nhẹ, nhưng điều đó không che giấu được sự thật rằng đây là một bộ xương! Một đống xương trắng trơ trọi!