Chương 15

Nghe đến đây, mặt Triệu Hiểu nhăn nhó, nói: “Em biết ngay thứ đó có vấn đề... Vậy nếu cô ta bị cô đánh chạy rồi, liệu có quay lại tìm em nữa không?”

“...” – Khương Diệp liếc cậu ta một cái, nói: “Em nghĩ là cô không bảo vệ được em à?”

Triệu Hiểu vội vàng lấy lòng: “Không không, em đâu dám nghĩ vậy, bà cô tổ lợi hại như vậy, nhất định có thể bảo vệ em thật tốt.”

Khương Diệp khẽ hừ một tiếng, đứng dậy đi vào phòng ngủ bên trong, vừa đi vừa để lại một câu: “Yên tâm, hiện giờ cô còn cần em, sẽ không để em chết đâu.”

Triệu Hiểu: “...”

Câu này còn đáng sợ hơn nữa đó ạ.

Cậu ta thở dài một hơi, ngồi phịch xuống ghế sofa. Đây là lần đầu tiên trong thời gian qua cậu ta cảm thấy nhẹ nhõm đến vậy, cơ thể và tinh thần như muốn gục xuống hoàn toàn, chỉ muốn nằm vật ra đó mà ngủ quên luôn.

Nghĩ đến điều gì đó, cậu ta lại vùng dậy, gọi dịch vụ phòng, mượn điện thoại của người khác để gọi về nhà – điện thoại của cậu ta đã rơi mất đâu đó lúc bỏ chạy, may mà cậu ta còn nhớ số của người nhà.

Lúc này, trời đã gần sáng, nhưng nhà họ Triệu vẫn chẳng thể ngủ nổi. Cả đám người ngồi trong phòng khách, liên tục gọi điện cho Triệu Hiểu.

“Sao rồi sao rồi, nó có nghe máy không?” – người hỏi là Triệu Trì, cô của Triệu Hiểu. Khi sinh ra, mẹ cô khó sinh mãi không sinh được, nên đặt tên là “Trì”.

Cha của Triệu Hiểu đang cầm điện thoại không ngừng gọi cho cậu ta. Cả đêm bọn họ cứ như vậy mà trôi qua, điện thoại thì gọi được nhưng vẫn không ai nghe máy.

Mẹ của Triệu Hiểu ngồi không yên, hai hôm nay vì lo lắng và sợ hãi mà miệng bà bị nổi khá nhiều vết loét, vừa mở miệng là đau. Bà nói: “Sớm biết vậy thì chúng ta nên đi cùng nó, một mình nó mà bị ma nữ bắt đi thì làm sao bây giờ?”

Vừa nghĩ đến đó, bà liền không nhịn nổi mà rơi nước mắt, sợ đến phát run.

Ông nội của Triệu Hiểu thì từng trải hơn, vẫn có thể giữ được bình tĩnh, giọng điềm đạm nói: “Chúng ta có đi theo thì cũng có ích gì? Đó là ma, sức mạnh của ma đâu phải thứ phàm nhân như chúng ta chống đỡ nổi? Chúng ta đi theo chỉ tổ thêm một người bị ma nữ đó nhắm vào thôi...”

Thấy mọi người vẫn còn lo lắng, ông lại nói tiếp: “Yên tâm đi, thằng bé có mang theo ngọc Phật hộ thân, ma nữ kia không dễ gì hại được nó đâu. Chỉ cần Hiểu Hiểu tìm được bia đá kịp thời, nó sẽ được cứu thôi.”