Chương 41: Hai phương án

Thứ nhất, thật ra lái thuyền cũng giống lái xe, không khó học, Tống Viên Triêu biết lái xe nên học lái thuyền cũng sẽ rất nhanh.

Thứ hai, Vịnh Đảo Tử không những nhát gan mà còn có tính phản trắc, mặc dù Trần Nhu là phụ nữ nhưng không có lòng dạ đàn bà mềm yếu. Trên đường chạy trốn, để sống sót thì không thể nương tay, cô giữ Vịnh Đảo Tử bên người cũng tiện để một súng bắn bỏ anh ta.

Chuẩn bị hai phương án mà, cô có thể đưa anh ta cùng trốn thoát, cũng có thể trở thành Diêm Vương đòi mạng anh ta, tất cả tùy thuộc vào biểu hiện của anh ta.

Chờ thuyền khởi hành, Trần Nhu tìm hai chiếc áo blouse trắng, tự mình mặc một cái, đưa cho Vịnh Đảo Tử một cái, sau đó dẫn anh ta lên boong tàu.

Mọi người đều là bèo nước gặp nhau, Vịnh Đảo Tử ngoại trừ biết tên Trần Nhu ra thì chẳng hiểu gì về cô cả.

Nhưng sáng sớm tinh mơ, mặt trời vừa mọc, ánh nắng ấm áp chiếu vào mặt cô, Vịnh Đảo Tử mới phát hiện ra điều khó lường, người phụ nữ gϊếŧ người không chớp mắt này da thịt trắng nõn nà, mặt như thoa phấn, nhất là đôi mắt đẹp kia, khóe mắt hơi cong lên, bên trong sóng nước long lanh, cô lại là một đại mỹ nhân khiến người ta càng nhìn càng muốn nhìn kỹ.

Đàn ông mà, háo sắc là bản tính.

Vịnh Đảo Tử càng nhìn Trần Nhu lại càng thích, không nhịn được xuýt xoa một tiếng, nước miếng cũng chảy ra.

Nhưng Trần Nhu cũng không chú ý tới anh ta.

Đây là sáng sớm, cũng là lúc vận tải biển bận rộn nhất, thỉnh thoảng trên biển lại có thuyền đánh cá hoặc ca nô đi qua.

Bọn họ ngồi xổm trên boong tàu, thuyền đi ngang qua không nhìn thấy bọn họ, nhưng bọn họ có thể quan sát thuyền khác.

Hôm nay vùng biển này cực kỳ bận rộn, thỉnh thoảng sẽ có ca nô vũ trang đi qua, trên ca nô đều là lính đánh thuê.

Nhưng bởi vì đây là một chiếc tàu y tế màu đỏ, thuộc quyền quản lý của Mỹ, cho nên đám lính đánh thuê cũng không lên tàu lục soát.

Hơn một giờ sau, xa xa lại có một chiếc ca nô nữa, trên đó có ba tên lính đánh thuê, còn có ba người phụ nữ bị trói, ngoài ra còn có một cậu bé choai choai, cậu bé kia nhiều lắm là mười bốn mười lăm tuổi, bị trói ở phần đuôi ca nô.

Chỉ tay vào chiếc ca nô, Trần Nhu hỏi Vịnh Đảo Tử: “Nhìn thấy cậu bé trên ca nô kia chứ, ở trong doanh trại, anh có gặp qua cậu ta không?”

Vịnh Đảo Tử nói: “Đã gặp, cậu ta họ Quảng, mọi người gọi là Quảng Tử, bị giam ở thủy lao số 5.”

Trần Nhu lại hỏi: “Mấy người phụ nữ kia, cũng trốn ra từ trong doanh trại ra à?”

Vịnh Đảo Tử nói: “Đàn ông bị bắt tới làm cu li, phụ nữ hoặc bị bán đi, hoặc làm quân kỹ, bọn họ đều là quân kỹ, là đồ chơi của đám lính đánh thuê, đoán chừng là thừa dịp loạn lạc trốn ra, nhưng còn chưa trốn xa được đã bị bắt lại!”

Trần Nhu nói: “Chúng ta nhất định phải cứu phụ nữ và trẻ em, chuẩn bị một chút, chúng ta cứu người trước rồi đi cướp dầu.”

Vịnh Đảo Tử sửng sốt.

Anh ta vừa mới phát hiện vị tiểu thư Trần Nhu này xinh đẹp không gì sánh được, thói háo sắc chiến thắng sự hèn nhát, đang chuẩn bị đi theo cô xông pha khói lửa đi cướp xăng, nhưng cô lại còn muốn mạo hiểm cứu người, cứu mấy cô gái điếm và một thằng nhóc con?

Thấy anh ta do dự, vẻ mặt Trần Nhu chân thành nói: “Anh mà sợ thì nhanh chóng rời thuyền chạy trốn, người thì tự tôi cứu.”