Nhưng từ khi anh sinh ra, sức khỏe của mẹ anh - Hàn Ngọc Châu đã không tốt, sau này bà sớm qua đời, cha anh Nhϊếp Vinh, chẳng những không thương xót anh mồ côi mẹ từ nhỏ, mà còn đổ hết lỗi cái chết của người vợ yêu quý lên đầu anh, cảm thấy đáng lẽ không nên sinh ra anh.
Vì không mấy được yêu thương, nên khi còn nhỏ Nhϊếp Chiêu đã bị gửi ra nước ngoài.
Mãi đến mấy năm gần đây, khi anh phát triển công việc kinh doanh ở châu Âu ngày càng lớn mạnh, cách nhìn của Nhϊếp Vinh đối với anh mới có chút thay đổi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh cũng đủ may mắn.
Trong ván cờ sinh tử này, anh lại rơi vào trạng thái hôn mê sâu, nên không cảm nhận được nỗi đau đớn khi bị rút xích sắt.
Những thứ trói buộc trên người anh đã được gỡ bỏ hoàn toàn, nhưng vì anh không có khả năng nuốt, Trần Nhu đút nửa ngày cũng không cho anh uống được thuốc tiêu viêm, chỉ có thể bôi thuốc ngoài da cho anh trước, tìm cách tìm bác sĩ để điều trị thêm.
Anh nằm đó một cách thanh thản, giữa hai hàng lông mày vẫn lờ mờ hiện lên vẻ hiền lành và cơ trí mà Trần Nhu thấy ở lần đầu gặp anh ở kiếp trước.
Nhưng anh lại không có vẻ già nua và những nếp nhăn như lần đầu cô gặp, anh còn trẻ, có một khuôn mặt tuấn tú.
Nhϊếp Hàm không dám tưởng tượng, khi chú út mình tỉnh lại, thấy người vợ mới cưới của mình vừa xinh đẹp vừa tàn nhẫn như vậy, sẽ kinh ngạc đến mức nào.
Cô ấy không ngừng vuốt ve khuôn mặt anh: “Chú út, tỉnh lại đi chú!”
Tống Viên Triêu không biết lấy kinh nghiệm từ đâu ra, nhưng anh ta nói: “Em gái, loại hôn mê sâu này có gọi cũng không tỉnh được đâu, tốt nhất chúng ta nên nhanh chóng tìm một bác sĩ để điều trị cho anh ấy, xem có cách nào làm anh ấy tỉnh lại không.”
Nhϊếp Hàm vội nói: “Vậy chúng ta mau tìm một bệnh viện đi!”
Sau đó nói thêm: “Nhà tôi có tiền, chỉ cần mọi người chịu giúp cứu người, tôi sẽ đưa tiền cho mọi người, mấy triệu cũng không thành vấn đề.”
Vịnh Đảo Tử bĩu môi: “Em gái, mạng sống quan trọng hơn tiền bạc đấy.”
Anh ta và Tống Viên Triêu trao đổi ánh mắt, bọn họ đều không quen biết Nhϊếp Chiêu, so với tiền bạc, đương nhiên họ càng muốn giữ mạng hơn.
Nhưng bọn họ cũng hiểu, nếu không có Trần Nhu, lần này họ chắc chắn sẽ chết, vì vậy cả hai đều nhìn về phía cô.
Xem cô sẽ vì cứu Nhϊếp Chiêu mà tiếp tục mạo hiểm, hay là vứt bỏ gánh nặng là một người sống dở chết dở đó để nhanh chóng chạy trốn.
Trần Nhu rất dứt khoát đáp: “Đến bệnh viện quá nguy hiểm, tìm một bác sĩ dẫn theo.”
Hai người đàn ông liếc nhau, đồng thời âm thầm giơ ngón tay cái lên.
Bắt một bác sĩ cùng trốn, quá tuyệt!
Nhưng đột nhiên, chỉ nghe một tiếng “vèo”, chiếc xe đang chạy tốc độ cao bỗng chệch hướng, may mà Trần Nhu nhanh tay lẹ mắt chụp lấy vô lăng nên xe mới không bị lật, nhưng ngay sau đó phía trước lại “phịch” một tiếng bốc cháy, chặn đứt con đường.
Tống Viên Triêu bị dọa đến mức giật nảy mình, quay đầu nhìn kính chiếu hậu, la lớn: “Chết tiệt, có hai chiếc xe bọc thép đang tới, chúng dùng pháo hỏa tiễn, mẹ kiếp, đây là vũ khí tiên tiến do Mỹ sản xuất, có thể tự động khóa mục tiêu vào chúng ta!”