Chương 8: Vội vàng tái giá

Hứa - bạc tình bạc nghĩa - Yên bị cắn đến nghẹt thở.

Không đợi cô giãy giụa, người đàn ông cắn cô đã đứng thẳng người, lùi lại hai bước bắt đầu thắt cà vạt.

Vẻ ngoài ăn mặc bảnh bao chỉnh tề như thể người vừa làm chuyện xấu ban nãy không phải là anh.

Lúc xuống lầu ăn sáng, cả hai đều không nói lời nào.

Mẹ Tần mắt sắc, liếc một cái đã thấy ngay vết răng trên cổ Hứa Yên, bà dùng chân đá nhẹ vào ống chân Tần Liệt dưới gầm bàn, hất cằm ra hiệu bằng mắt: "?"

Tần Liệt nhìn theo ánh mắt của mẹ Tần, khẽ nheo mắt, không lên tiếng.

Mẹ Tần nói nhỏ: "Rồi sẽ có lúc con phải hối hận."

Tần Liệt nghe vậy nhướng mày cười khẩy, dùng khẩu hình miệng đáp lại: "Tuyệt đối không."

Mẹ Tần: "Hừ."

Màn tương tác của hai mẹ con kín đáo như đảng viên hoạt động ngầm liên lạc, Hứa Yên đang tâm trí để đâu đâu nên không hề nhận ra.

Sau bữa ăn, Hứa Yên cùng Tần Liệt ra khỏi nhà họ Tần. Vừa lên xe, còn chưa kịp nổ máy thì cô nhận được điện thoại từ nhà họ Hứa gọi tới.

Hứa Yên cúi mắt nhìn màn hình điện thoại đang nhấp nháy, đầu ngón tay lướt qua màn hình bấm nút nghe.

"Alo, mẹ."

Giọng Hứa Tĩnh ở đầu dây bên kia không vui, chất vấn: "Ai cho con ly hôn với Tần Liệt?"

Hứa Yên im lặng.

Hứa Tĩnh không nghe thấy cô trả lời, tiếp tục nói giọng nghiêm khắc: "Chuyện lớn như ly hôn mà con cũng không thèm nói với gia đình một tiếng? Rốt cuộc con có coi người mẹ này ra gì không?"

Bàn tay Hứa Yên đang đặt trên vô lăng khẽ siết lại: "Mẹ, con và Tần Liệt…"

Hứa Yên vừa mấp máy môi định giải thích thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hứa Tĩnh ở đầu dây bên kia: "Mẹ không cần biết con dùng cách gì, nhưng cuộc hôn nhân này tuyệt đối không được ly hôn."

Nói xong, không đợi Hứa Yên trả lời, Hứa Tĩnh cúp thẳng điện thoại.

Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Hứa Yên đưa màn hình lên nhìn một cái, mím chặt môi thành một đường thẳng.

Từ lúc Hứa Yên bắt đầu hiểu chuyện, Hứa Tĩnh đã có tính cách như vậy.

Độc đoán và chuyên quyền.

Trong mắt bà, Hứa Yên không giống con gái mà giống một quân cờ trong tay bà hơn.

Đặt ở đâu, đi như thế nào, đều do bà quyết định.

Còn việc quân cờ Hứa Yên này có vui vẻ, có thoải mái hay không, hoàn toàn không quan trọng.

Hứa Yên ngồi trong xe nắm chặt điện thoại ngẩn người, cửa sổ xe "cốc cốc cốc" bị gõ từ bên ngoài.

Hứa Yên nghe tiếng quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Tần Liệt đang đứng bên ngoài xe.

Hứa Yên khẽ thở ra một hơi, đưa tay hạ cửa sổ xe xuống một nửa: "Có chuyện gì?"

Tần Liệt cũng đang cầm điện thoại, đôi mắt hẹp dài chứa ý cười, như trêu tức, lại như xem trò cười của cô: "Dì Hứa vừa gọi cho tôi, nói rằng thỏa thuận ly hôn của chúng ta không có giá trị."

Hứa Yên: "…"

Tần Liệt cười hỏi: "Còn ly hôn nữa không?"

Hứa Tĩnh thật sự không thèm đếm xỉa gì đến chút tự trọng nào của cô.

Hứa Yên siết chặt tay, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ ôn hòa nhưng lạnh lùng: "Ly hôn."

Nói xong, cô cầm điện thoại lên gọi cho Hứa Tĩnh ngay trước mặt Tần Liệt.

Điện thoại vừa kết nối, không đợi Hứa Tĩnh lên tiếng, Hứa Yên đã bình thản nói: "Mẹ, cuộc hôn nhân này của con và Tần Liệt nhất định phải ly hôn. Con biết mẹ lo lắng điều gì, mẹ yên tâm, con sẽ giải quyết."

Hứa Tĩnh hậm hực: "Con giải quyết thế nào?"

Hứa Yên ngước mắt nhìn Tần Liệt một cái rất bình tĩnh, sau đó nói: "Có rất nhiều gia tộc có thể liên hôn, không chỉ có nhà họ Tần, ví dụ như nhà họ Hình ở phía Nam thành phố."

Hứa Tĩnh nghe vậy ngừng một chút rồi hỏi: "Hình Trấn?"

Hứa Yên: "Vâng, mẹ biết mà, quan hệ của con và anh ấy trước nay vẫn rất tốt."

Hứa Yên nói chuyện liên hôn lần sau với Hứa Tĩnh như chốn không người, Tần Liệt đứng bên ngoài xe nghe thấy lời cô, sắc mặt lạnh dần đi.

Tờ thỏa thuận ly hôn anh vừa mới ký hôm qua còn chưa kịp ấm tay, vậy mà cô bên này đã bắt đầu tính toán đối tượng liên hôn lần sau rồi.

Được.

Rất tốt.

Vài phút sau, Hứa Yên cúp điện thoại, hơi cúi đầu tỏ ý xin lỗi với Tần Liệt: "Xin lỗi sếp Tần, mẹ tôi đã làm phiền anh rồi. Nếu anh đã ký thỏa thuận ly hôn, vậy anh chọn thời gian, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn."

Tần Liệt cười khẩy: "Vội vàng tái giá như vậy sao?"

Khóe môi Hứa Yên khẽ cong lên, nhìn vào mắt Tần Liệt: "Phải."