Nghe Tần Liệt nói chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, những lời chưa kịp nói ra của mẹ Tần đều nghẹn ứ lại trong cổ họng.
Lời này của Tần Liệt nghe khá tổn thương, nhưng không thể không thừa nhận anh nói đúng sự thật.
Không yêu chính là không yêu, chuyện liên quan đến hoóc-môn kia, dù dao có kề cổ cũng vô dụng, ép quá ngược lại còn phản tác dụng.
Chuyện đã nói đến nước này, hai mẹ con đúng là chẳng hợp nhau, nói thêm một câu cũng thấy thừa.
Mẹ Tần liếc xéo Tần Liệt một cái, hậm hực choàng lại khăn rồi quay người đi vào.
Nhìn mẹ Tần rời đi, Tần Liệt đứng hóng gió lạnh một lúc rồi cũng về phòng.
Trong phòng ngủ, Hứa Yên vừa tắm xong, thấy Tần Liệt vào cửa, cô chỉ ngước mắt nhìn anh một cái, không nói gì, lại tiếp tục cúi đầu làm việc.
Tần Liệt bước đến phòng thay đồ lấy áo ngủ, nghe tiếng lạch cạch của bàn phím phía sau, đầu lưỡi anh khẽ đẩy vào răng hàm sau, rồi cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Quần áo cởi ra, vai rộng eo thon, để lộ cơ bụng.
Khi dòng nước từ vòi sen xối xuống, Tần Liệt đưa tay vuốt những giọt nước trên mặt.
Nhà vợ xảy ra biến động lớn như vậy mà anh lại không hề hay biết.
Đúng là khá vô tình.
Nhưng so với sự vô tình của anh, người nào đó… dường như còn bạc bẽo hơn.
Lúc Tần Liệt từ phòng tắm bước ra, Hứa Yên vẫn đang làm việc.
Tần Liệt ngồi xuống mép giường, hai chân hơi dạng ra, người khom về phía trước, đang định lau tóc thì sau lưng vang lên giọng nói xa cách của Hứa Yên: "Tối nay chúng ta ngủ riêng."
Tần Liệt nghe tiếng quay đầu lại: "Cái gì?"
Đầu ngón tay trắng ngần của Hứa Yên đặt trên bàn phím, gõ phím Enter, rồi trả lời không đúng câu hỏi: "Anh vẫn còn vương vấn tình xưa với người cũ sao?"
Tần Liệt cau mày: "Hứa Yên…"
Thấy anh có vẻ không kiên nhẫn định giải thích, Hứa Yên dùng đầu ngón tay trỏ vào màn hình: "Chuyện công."
Là câu hỏi cô đã bỏ sót trong buổi phỏng vấn hôm nay.
Tần Liệt nhìn theo hướng ngón tay cô, vừa nhìn thấy, tim anh chùng xuống không chỉ một tấc.
Đó là bản thảo phỏng vấn của anh.
Tần Liệt khẽ nheo mắt, dù đã tắm rửa nhưng trên người vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc lá: "Cô đang phỏng vấn tôi đấy à?"
Hứa Yên đối mặt với anh, không có ý hùng hổ dọa người: "Nếu anh không muốn trả lời bây giờ, tôi có thể hẹn riêng trợ lý của anh vào ngày mai."
Tần Liệt bị thái độ của cô làm cho tức cười: "Cô nghĩ tôi là loại người thích gặm lại cỏ cũ à?"
Vương vấn tình xưa.
Không gặm lại cỏ cũ.
Hứa Yên gật đầu, coi như anh đã trả lời câu hỏi này.
Hứa Yên hoàn thiện bản thảo phỏng vấn, Tần Liệt nhìn dáng vẻ tận tâm tận lực của cô, bất giác nhớ đến chuyện trong phòng tắm tuần trước.
Người sống theo kiểu cấm dục một khi đã phóng túng thì lại càng quyến rũ lạ thường.
Nam nữ đều như vậy.
Ánh mắt Tần Liệt lướt từ mày mắt Hứa Yên đến đôi môi đỏ của cô, yết hầu trượt lên xuống.
Tần Liệt đang thất thần thì Hứa Yên đột nhiên ngước mắt: "Còn chuyện gì nữa không?"
Dòng suy nghĩ lãng mạn của Tần Liệt như bị dội một gáo nước lạnh, anh hít một hơi, rồi khẽ nhếch môi cười: "Không có gì."
Bản thảo phỏng vấn trong tay Hứa Yên đã hoàn thiện xong, cô gấp máy tính lại, đôi chân thon dài trắng nõn từ trong chăn duỗi ra, thả xuống đất: "Tôi trải nệm ngủ dưới đất."
Nhìn bóng lưng cô, những ngón tay thon dài của Tần Liệt khều lấy bao thuốc đặt trên tủ đầu giường, rút một điếu ngậm lấy, giọng trầm xuống nói: "Tôi ngủ dưới đất."
Hứa Yên đã lấy bộ chăn nệm ở tầng dưới cùng trong phòng thay đồ ra, khẽ nói: "Không cần đâu."
Tần Liệt đưa mắt nhìn vòng eo nhỏ nhắn chưa đầy một nắm tay của cô, cắn nhẹ điếu thuốc nơi khóe môi, cất tiếng hỏi: "Nhà họ Hứa xảy ra chuyện khi nào?"
Hứa Yên đang quay lưng về phía Tần Liệt trải chăn nệm, người hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã thả lỏng: "Một tháng trước."
Tần Liệt: "Sao không nói với tôi?"
Hứa Yên: "Lúc đó tôi đã quyết định sẽ ly hôn rồi."
Tần Liệt nhướng mày, khói thuốc sộc lên cổ họng.
Một tháng trước đã quyết định sẽ ly hôn.
Tuần trước mới nói với anh.
Anh cứ ngỡ cô chỉ là ý định nhất thời.
Không ngờ cô đã mưu tính từ lâu.