Giọng điệu của Tần Liệt mang theo vài phần chế nhạo nhẹ nhàng.
Hai người nhìn nhau vài giây, Hứa Yên khẽ mỉm cười: "Nếu sếp Tần không tiện nói, vậy tôi cũng không tiện ép buộc, chúng ta chuyển sang chủ đề tiếp theo…"
Buổi phỏng vấn kéo dài hai tiếng đồng hồ.
Từ kế hoạch doanh nghiệp của Tần Liệt đến đời tư, Hứa Yên hỏi cặn kẽ mọi chi tiết.
Phỏng vấn kết thúc, Hứa Yên đứng dậy bắt tay tạm biệt Tần Liệt.
Ánh mắt Tần Liệt hạ xuống, lướt qua những đầu ngón tay trắng ngần, thon thả của Hứa Yên, anh thờ ơ nắm lấy: "Hợp tác vui vẻ."
Hứa Yên cười đáp lại, giọng nói dịu dàng nhưng xa cách: "Cảm ơn sếp Tần đã phối hợp."
Tiễn Tần Liệt đi, Hứa Yên đưa tay gỡ chiếc micro trên cổ áo sơ mi của mình đưa cho trợ lý bên cạnh.
Trợ lý nhận lấy, vẻ mặt đầy tò mò hỏi: "Sếp ơi, chị nói xem rốt cuộc phải là người phụ nữ như thế nào mới có thể gả cho một người đàn ông ưu tú như sếp Tần chứ? Muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc."
Hứa Yên suy nghĩ một lát rồi nói: "Chắc là hôn nhân gia tộc sắp đặt thôi."
Trợ lý gật đầu, không nhìn ra chút u ám trong đáy mắt Hứa Yên: "Đúng thật, thường thì đàn ông ở đẳng cấp này đều khó thoát khỏi hôn nhân gia tộc."
Hứa Yên cười cười không đáp lời.
Từ phòng quay phim đi ra, Hứa Yên vừa đi được hai bước thì nhận được tin nhắn WeChat của Tần Liệt.
Đầu ngón tay Hứa Yên lướt qua màn hình mở ra: [Tối nay về nhà ăn cơm cùng nhau.]
Kết thúc bằng dấu chấm hết câu.
Không phải hỏi ý kiến.
Chỉ là thông báo cho cô một tiếng.
Hứa Yên: [Anh vẫn chưa nói với gia đình chuyện chúng ta ly hôn à?]
Khoảng nửa phút sau Tần Liệt mới trả lời: [Cô nói rồi à?]
Hứa Yên mím môi, cô cũng chưa nói.
Nhà họ Hứa dạo này đang có một đống chuyện rối rắm, chưa đến lượt cô nói chút chuyện nhỏ này.
Hứa Yên đang nghĩ nên trả lời thế nào thì tin nhắn thứ hai của Tần Liệt lại được gửi tới: [Tối nay tôi bảo tài xế qua đón cô nhé?]
Thái độ không cho phép từ chối.
Hứa Yên: [Tôi tự lái xe qua.]
Hứa Yên và Tần Liệt là một cuộc hôn nhân gia tộc điển hình.
Năm hai người mới ba tuổi, ông cụ hai nhà đã định sẵn hôn ước từ bé cho họ.
Hai nhà vốn là bạn bè nhiều đời, lại thêm qua lại giữa các doanh nghiệp, hôn nhân của hai người là thân càng thêm thân, cũng là một liên minh cường mạnh.
Hôn nhân không còn, nhưng lợi ích và tình nghĩa của hai nhà vẫn còn đó.
Dù hai người có ly hôn, quan hệ của hai gia đình cũng sẽ không có thay đổi gì lớn.
Buổi tối tan làm, Hứa Yên lái xe đến nhà cũ của nhà họ Tần.
Vừa xuống xe, cô đã nhìn thấy Tần Liệt đang đứng trong sân gọi điện thoại.
Tần Liệt quay lưng về phía cô, mặc áo sơ mi và quần tây đen, một tay đút túi quần, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, để lộ một đoạn cánh tay săn chắc.
Không biết đối phương đã nói gì mà Tần Liệt khẽ cười một tiếng, giọng nói lười biếng: "Ly hôn rồi, cô ấy muốn ly hôn, không cản được."
Tần Liệt nói xong, ngừng một chút rồi lại nói: "Ly hôn thì ly hôn thôi, không có gì to tát."
Chữ "cô ấy" này.
Rõ ràng là đang chỉ Hứa Yên.
Thái độ của Tần Liệt đối với cuộc hôn nhân của hai người trước nay vẫn luôn là thản nhiên như không, có chút bất cần đời.
Bất kể là kết hôn hay ly hôn, Tần Liệt luôn chỉ nói một câu: "Cô suy nghĩ kỹ là được, đừng hối hận."
Lúc kết hôn, Hứa Yên nghe anh nói câu này, mặt ngoài bình thản không gợn sóng, nhưng thực chất trong lòng tim đập thình thịch như nai con chạy loạn.
Lúc ly hôn, Hứa Yên lại nghe anh nói câu này, cả mặt ngoài lẫn trong lòng đều trở thành một vũng nước tù, con nai con đó, đã chạy loạn nửa năm, chạy đến chết rồi.
Tần Liệt gọi điện thoại xong, quay đầu lại thì nhìn thấy Hứa Yên đang đứng phía sau.
Hai người nhìn nhau, Hứa Yên chủ động gật đầu khách sáo trước: "Sếp… Tần."
Tiếng "sếp Tần" này của Hứa Yên nghe thật xa cách, Tần Liệt khẽ nhíu mày một cách khó nhận ra, sau đó nhếch môi cười: "Vào đi."
Hứa Yên: "Ừm."
Hứa Yên nói xong, hai người sóng vai bước vào cửa.
Vừa đến cửa, bên trong đã vọng ra tiếng nói chuyện.
"Gia đình con bé Yên Yên có chuyện gì phải không?"
"Ông Kiều nuôi bé ba bên ngoài, nghe nói bé ba đó còn sinh cho ông Kiều một trai một gái nữa."