Tiếng "vợ" này của Tần Liệt, nghe đầy ẩn ý.
Không đợi Hứa Yên kịp phản ứng, anh nắm lấy cánh tay cô, cúi người xuống, ghé sát vào tai cô, giọng trầm thấp nói: “Thầy và cô vẫn chưa biết chuyện chúng ta ly hôn đâu.”
Cánh tay Hứa Yên hơi cứng lại.
Cô đúng là đã quên mất chuyện này.
Giây tiếp theo, đôi môi mỏng của Tần Liệt như có như không lướt qua dái tai cô.
Tim Hứa Yên khẽ hẫng một nhịp, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Tần Liệt cười khẩy: “Căng thẳng gì chứ? Chột dạ à?”
Hai người đều cố ý nói rất nhỏ, Trần Đức đứng cách đó không xa nhìn thấy, tưởng vợ chồng nhà này đang nói chuyện riêng, bèn gọi bà xã nhà mình: “Hai đứa nó đang thay giày, bà đứng đó làm gì? Trong bếp không phải còn con cá chưa làm sao?”
Mai Viên hoàn hồn, mím môi cười: “Ra ngay đây, chẳng phải tại tôi nhớ Yên Yên quá à.”
Trần Đức cố tình làm mặt nghiêm: “Nhớ nó làm gì? Nó sắp ba mươi tuổi rồi, bà còn sợ nó không tự chăm sóc tốt cho mình được à?”
Mai Viên nói tiếp: “Chẳng phải gầy đi rồi sao.”
Mai Viên vừa đi, Hứa Yên liền rút ngay cánh tay mình ra khỏi tay Tần Liệt.
Da thịt lướt qua, trong lòng bàn tay Tần Liệt còn vương lại chút mềm mại trơn tuột.
Anh khẽ xoa nhẹ ngón tay, rồi đút hai tay vào túi quần.
Hứa Yên thay dép xong, lướt qua người Tần Liệt. Không có người thứ ba nào chú ý đến hai người họ, cô thậm chí không thèm liếc nhìn anh lấy một cái, đi thẳng vào phòng khách chào hỏi Trần Đức, rồi giống như những năm ở nhờ nhà họ Trần trước đây, cô vào bếp phụ giúp Mai Viên.
Thấy cô vào bếp, Mai Viên vội dùng tay đẩy cô ra ngoài.
“Toàn mùi dầu mỡ thôi, không cần con đâu, con ra ngoài ngồi chơi với thầy một lát đi.”
“Bộ đồ này của con không rẻ đâu, lát nữa lại ám đầy mùi cho xem.”
Khóe môi Hứa Yên cong cong: “Tan làm rồi mà cô, không sao đâu ạ.”
Nói rồi, Hứa Yên nhận lấy chiếc xẻng xào rau từ tay Mai Viên.
Hứa Yên nấu ăn rất ngon, thấy cô nhất quyết muốn đứng bếp chính, Mai Viên cũng không khách sáo nữa, khách sáo thêm lại thành xa cách, bà cười quay người lấy chiếc tạp dề bên cạnh đeo cho cô.
“Con còn nhớ cái tạp dề này không?”
Hứa Yên cúi đầu liếc nhìn, vài lọn tóc mai rủ xuống bên má, trông cả người cô thêm vài phần dịu dàng: “Con nhớ ạ.”
Mai Viên: “Là A Liệt mua cho con đấy.”
Hứa Yên: “Vâng.”
Mai Viên cười hiền hậu: “Hồi đó hai đứa vẫn chưa phải vợ chồng.”
Hứa Yên mỉm cười, lúc cúi mắt xuống, ý cười đã nhạt đi rất nhiều.
Chiếc tạp dề này là do Tần Liệt mua cho cô hồi tốt nghiệp đại học, lúc cả nhóm tụ tập ăn uống ở nhà thầy Trần Đức.
Tình hình hôm đó cũng gần giống hôm nay, chỉ là đông người hơn.
Cả nhóm người ngồi ở phòng khách đợi ăn cơm, trong bếp chỉ có Mai Viên, Hứa Yên và một người giúp việc nữa đang bận rộn.
Mai Viên và người giúp việc đều có tạp dề, chỉ riêng Hứa Yên là không có.
Mà cô lại còn đang mặc một chiếc váy trắng.
Không khí vốn đang ồn ào náo nhiệt, Hứa Yên cũng không để tâm lắm. Ai ngờ, lúc cô đang xào rau, một bàn tay to lớn đột nhiên đưa một chiếc tạp dề đến trước mặt cô.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đối diện chính là Tần Liệt đang ngậm điếu thuốc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hứa Yên mím môi không nói gì.
Thấy cô không hề lay động, Tần Liệt giũ chiếc tạp dề trong tay, tiến lên một bước choàng qua cổ cô. Thấy cô hoảng hốt lùi lại, anh lại dùng bàn tay to lớn giữ lấy eo cô, cúi đầu thắt dây tạp dề sau lưng cho cô.
“Trốn cái gì?”
Giọng Tần Liệt trầm ấm dễ nghe, lại còn mang theo vài phần trêu chọc.
Người Hứa Yên cứng đờ, tai đỏ bừng: “Cảm ơn.”
Tần Liệt cười khẩy một tiếng, không đáp lời.
Hứa Yên chìm vào hồi ức, không nghe rõ Mai Viên đã nói gì bên tai.
Đến khi cô hoàn hồn, chỉ nghe được câu hỏi của Mai Viên: “A Liệt và Mục Tình rốt cuộc là sao vậy?”
Rau trong chảo đã chín, Hứa Yên tắt bếp, múc rau ra đĩa: “Không có gì đâu cô. Mục Tình bây giờ làm cùng tòa soạn với con. Lần này chúng con cùng đi công tác để phỏng vấn theo sát, người được phỏng vấn là A Liệt. Vừa rồi con có chút việc nên để hai người họ qua trước thôi ạ.”
Mai Viên không mấy tin, Mục Tình đã bị bà sai đi mua nước tương rồi, bà kéo nhẹ tay áo Hứa Yên: “Con phải giữ A Liệt cho thật kỹ vào.”
Hứa Yên cười nhẹ: “Vâng.”
Giữ kỹ?
Giữ thế nào?
Người của cô thì không chạy đi đâu được.
Không phải người của cô thì có giữ cũng không được.
Nhưng những lời này cô không muốn nói với Mai Viên, sợ bà lo lắng.
Hai người đang nói chuyện thì Mục Tình gõ cửa trở về. Tần Liệt ra mở cửa, cô ta cười duyên dáng nói gì đó với anh.
Tần Liệt cao lớn, hoàn toàn che khuất cô ta, chỉ nghe thấy tiếng cười của cô ta.
Thấy vậy, Mai Viên cau mày.
Bà quay đầu nhìn Hứa Yên.
Hứa Yên vẫn giữ vẻ thản nhiên như mây bay gió thoảng.
Mai Viên không khỏi nghi ngờ, hai đứa này rốt cuộc là có chuyện hay không có chuyện? Lẽ nào là do bà nghĩ nhiều quá?
Trong bữa tối, sau vài chén rượu, Trần Đức cùng mấy người ôn lại chuyện xưa.
Nói chuyện được vài câu, Trần Đức đột nhiên chuyển chủ đề: “Tôi nhớ hồi đó mấy đứa nó đi dạy học tình nguyện, A Liệt bị ốm, Yên Yên nửa đêm chạy mấy con phố để mua thuốc cho nó. Lúc đó tôi đã nhìn ra rồi, con bé Yên Yên này thầm thích thằng nhóc A Liệt kia…”