Tin nhắn vừa gửi đi, đầu kia trả lời ngay lập tức.
[Ly hôn thật à?]
Hứa Yên: [Ừ.]
Đối phương: [Cậu có cam tâm không?]
Hứa Yên: [Không nóng không lạnh trong thế giới nhiệt độ là mức dễ chịu nhất, nhưng đặt trong tình cảm thì lại là mức khiến người ta muốn chết đi cho rồi.]
Đối phương: [Đúng thật, chậc, Tần Liệt đúng là không ra gì.]
Hứa Yên: [Hôn nhân vì lợi ích gia tộc thôi, đừng coi là thật.]
Gửi xong tin nhắn cuối cùng, Hứa Yên đặt điện thoại xuống, nằm vào trong chăn.
Đêm đó, Hứa Yên ngủ không hề yên giấc.
Trong phòng vẫn còn vương lại mùi sữa tắm trên người Tần Liệt, khác với mùi của cô, trên người anh là mùi gỗ trầm hương.
Ngày thường mùi hương này khiến cô an lòng, nhưng đêm nay lại như một cơn ác mộng.
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Hứa Yên xuống lầu ăn sáng, trong phòng ăn không thấy bóng dáng Tần Liệt đâu.
Dì giúp việc bưng bữa sáng lên bàn, cẩn thận nói: "Sếp Tần đi rồi ạ."
Đầu ngón tay trắng ngần của Hứa Yên chạm vào ly sữa: "Ừm."
Dì giúp việc là người cũ của nhà họ Hứa, được cử sang đây chuyên để chăm sóc Hứa Yên, nhìn cô lớn lên từ nhỏ nên không tránh khỏi có chút nhiều lời: "Lúc sếp Tần đi có mang theo cả va li hành lý đấy."
Hứa Yên gật đầu: "Tôi biết rồi."
Dì giúp việc: "Cô chủ, cô với sếp Tần cãi nhau phải không ạ?"
Hứa Yên ngước mắt lên, không định giấu giếm: "Không phải cãi nhau, là ly hôn."
Dì giúp việc sững người, rõ ràng là bị câu nói này của Hứa Yên dọa cho không nhẹ, miệng mấy lần mấp máy muốn nói gì đó, lại sợ vượt quá phận mình, cuối cùng chỉ hỏi một câu: "Là sếp Tần đề nghị à? Sếp Tần biết chuyện nhà họ Hứa dạo này rồi sao?"
Hứa Yên bình thản đáp: "Là tôi đề nghị, anh ấy không biết."
Chuyện nhà họ Hứa là một vụ bê bối.
Hiện tại vẫn đang bị ông cụ Hứa ém xuống, Tần Liệt không có cách nào biết được.
Dì giúp việc nhìn Hứa Yên, mím môi, còn muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng Hứa Yên không cho bà cơ hội đó, uống xong sữa, cô nhận một cuộc điện thoại rồi ra thẳng cửa.
Ra khỏi biệt thự, Hứa Yên lái xe đến công ty.
Trên đường, trợ lý báo cáo với Hứa Yên về tiến độ một buổi phỏng vấn gần đây.
"Còn chưa kịp phỏng vấn thì nhân vật đã dính phốt rồi."
"Là vấn đề tác phong, bị chính nữ thư ký của ông ta tố cáo."
"Một doanh nhân tiêu biểu trong tốp mười hẳn hoi, vậy mà sụp đổ với tốc độ chóng mặt."
Hứa Yên hỏi: "Có người thay thế không?"
Trợ lý ở đầu dây bên kia đáp lại với vẻ rầu rĩ: "Dạ không có."
Hứa Yên cau mày: "Trước đây tôi đã nhắc các cô rồi mà? Bất kỳ buổi phỏng vấn nào cũng phải có người dự phòng."
Nghe ra vẻ không vui trong giọng Hứa Yên, trợ lý im bặt không dám thở mạnh.
Một lúc sau, Hứa Yên lên tiếng: "Tôi còn nửa tiếng nữa là đến công ty, các cô bắt đầu liên hệ với tổng giám đốc các doanh nghiệp ngay đi, xem gần đây ai có thời gian."
Trợ lý đáp: "Vâng, sếp."
Hứa Yên dặn dò: "Lúc gọi điện trao đổi thì cứ nói thật với đối phương, đừng có khôn lỏi, trợ lý của các vị tổng giám đốc đó không ngốc đâu, chỉ cần tính toán thời gian lên tạp chí là biết chúng ta coi người ta là phương án thay thế ngay."
Trợ lý: "Em hiểu rồi ạ."
Cúp điện thoại, Hứa Yên đưa tay day day trán.
Đúng là họa vô đơn chí*.
(Họa vô đơn chí: Khi gặp chuyện xui rủi, thường không chỉ có một việc mà sẽ kéo theo nhiều chuyện xui khác nữa.)
Lúc Hứa Yên đến công ty, phòng phóng viên đã loạn như ong vỡ tổ, người thì gọi điện thoại, người thì hủy thông báo.
Bản thảo đã định của vị tổng giám đốc kia giờ đều phải xóa bỏ, vất vả một phen, cuối cùng thành công cốc.
Thấy Hứa Yên, mọi người trong phòng phóng viên đồng loạt lên tiếng chào "Sếp".
Hứa Yên khẽ gật đầu: "Đã liên hệ được người phù hợp chưa?"
Cả đám không ai dám hó hé.
Thấy tất cả mọi người đều im lặng, Hứa Yên cũng đoán được phần nào, cô đặt túi xách lên một bàn làm việc trống, ra hiệu cho họ tiếp tục liên lạc, rồi xoay người bước ra ngoài.
Vài phút sau, Hứa Yên có mặt tại văn phòng tổng biên tập.
Tổng biên tập tên là Ngụy Thao, năm nay ngoài bốn mươi, phương châm quản lý cấp dưới trước nay luôn là chỉ cần kết quả mỹ mãn, không nói đến tình người.
Nghe Hứa Yên trình bày sơ qua sự việc, sắc mặt Ngụy Thao trở nên âm trầm khó coi: "Tạp chí sắp đến kỳ phát hành, cô nói với tôi là người được phỏng vấn có vấn đề?"
Có lỗi thì phải nhận, bị đánh thì phải đứng ngay ngắn.
Hứa Yên chủ động nhận lỗi: "Chuyện này đúng là sơ suất của tôi."
Ngụy Thao nói giọng cứng nhắc: "Bây giờ không phải là vấn đề ai sơ suất, mà là chuyện này phải giải quyết thế nào."
Trên đường tới đây Hứa Yên đã nghĩ sẵn đối sách, chỉ chờ Ngụy Thao quyết định: "Tổng biên tập Ngụy thấy việc đẩy buổi phỏng vấn Tổng giám đốc Thẩm ở kỳ sau lên trước có được không ạ?"
Ngụy Thao sa sầm mặt không nói gì, khoảng nửa phút sau, ông ta bấm một cuộc điện thoại ngay trước mặt Hứa Yên.
Người ở đầu dây bên kia không biết đã nói gì mà sắc mặt đang u ám của Ngụy Thao bỗng tươi tỉnh hẳn lên: "Ngài nói thật đấy chứ? Vậy thì thật sự cảm ơn ngài quá rồi, thời gian ấn định vào thứ Tư tuần sau có được không ạ?"
Cúp điện thoại, Ngụy Thao gõ tay lên mặt bàn, nhìn Hứa Yên: "Kỳ này đăng bài phỏng vấn sếp Thẩm, sau đó cô chuẩn bị một chút, thứ Tư tuần này phỏng vấn sếp Tần, dùng bài phỏng vấn của sếp Tần để bù vào chỗ trống của sếp Thẩm kỳ đó."
Nghe thấy hai chữ "sếp Tần", tim Hứa Yên khẽ giật thót: "Sếp Tần nào ạ?"
Ngụy Thao: "Tần Liệt của Tần Thị."
Hứa Yên: "…"