Nếu những lời này mà từ miệng người khác nói ra, chắc chắn sẽ có ý cố tình làm đối phương khó xử.
Nhưng từ miệng Hứa Yên nói ra, chỉ khiến người ta cảm thấy cô đang trình bày sự thật.
Kết hợp với vẻ mặt bình thản không chút gợn sóng của cô, càng không khiến người khác nghi ngờ cô có động cơ gì khác.
Hứa Yên vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Mục Tình hơi cứng lại, phải cố gắng lắm mới không sụp đổ: “Thôi được rồi, vậy tớ về trước đây, tớ lo lát nữa A Liệt không thấy tớ sẽ đi tìm.”
Hứa Yên gật đầu: “Ừm.”
Mục Tình nói chuyện với Hứa Yên giọng rất nhỏ, khiến Dư An và Cao Kiện ngồi ở hàng ghế đối diện bên kia lối đi đều không nghe rõ.
Cao Kiện thì không sao, anh ta không mấy hóng hớt.
Nhưng Dư An thì khác, cũng không hẳn là cô nhóc hóng hớt, chủ yếu là không hiểu sao cô cứ thấy ngứa mắt với Mục Tình, bèn nghển cổ về phía Hứa Yên, nhỏ giọng hỏi: “Sếp, cái cô Mục Tình kia nói gì với sếp vậy?”
Hứa Yên nghiêng đầu nhìn cô nhóc, khóe môi nở nụ cười: “Buổi phỏng vấn lần này cô ta sẽ hoàn thành cùng chúng ta.”
Dư An nghe vậy sắc mặt đột ngột thay đổi: “Cướp công à?”
Hứa Yên không nói gì, cúi mắt nghịch chiếc đồng hồ kim cương trên cổ tay, lúc ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn bình thường, cô gọi tiếp viên xin một chiếc chăn mỏng.
Tối qua Hứa Yên ngủ không ngon, máy bay vừa cất cánh là cô đã thϊếp đi.
Dư An thấy sếp không đáp lời, bĩu môi, lúc quay người lại thì lẩm bẩm với Cao Kiện: “Sao chẳng thấy sếp sốt ruột gì cả vậy.”
Cao Kiện thuận theo lời cô nhóc, liếc nhìn Hứa Yên rồi giơ một ngón tay cái lên nói: “Đây mới gọi là phong thái của sếp lớn, bình tĩnh thật.”
Hứa Yên thì bình tĩnh được rồi, nhưng một vị khác thì lại không giữ được bình tĩnh.
Sau khi Mục Tình quay về khoang hạng nhất, mặt mày tái nhợt, hốc mắt hơi đỏ, ngay cả lúc cài dây an toàn tay cũng hơi run.
Tần Liệt thấy vậy, khẽ nhướng mày, trầm giọng hỏi: “Sao thế?”
Mục Tình cài xong dây an toàn, ngẩng đầu lên, vẻ vừa yếu đuối vừa rụt rè: “Không có gì ạ.”
Thấy cô ta không nói, Tần Liệt cũng không hỏi thêm.
Ngay lúc Tần Liệt định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, Mục Tình cắn cắn môi dưới, như thể vừa phải chịu đựng sự xấu hổ vô cùng lớn lao, mấp máy môi hỏi: “A Liệt, có phải Yên Yên không thích em không?”
Ngón tay Tần Liệt đang đặt trên tay vịn ghế khẽ gõ nhẹ, đôi mắt sâu thẳm lơ đãng nhìn lên: “Hửm?”
Vẻ mặt Mục Tình vô cùng kìm nén, trông như sắp khóc đến nơi nhưng lại cố gắng che giấu: “Có phải Yên Yên nghĩ em về rồi sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người không?”
Nói xong, Mục Tình dừng lại đúng lúc, định đợi Tần Liệt lên tiếng.
Nhưng cô ta đợi cả buổi, Tần Liệt vẫn không hề nói một lời nào.
Mục Tình nghiến răng, siết chặt bàn tay đang đặt trên dây an toàn: “A Liệt, hay là để em giải thích với Yên Yên một chút, nói rằng chúng ta bây giờ chỉ là bạn bè bình thường, nếu không…”
Mục Tình nói được nửa câu, Tần Liệt cười khẽ, lười biếng ngắt lời: “Không cần, cô ấy sẽ không hiểu lầm đâu.”
Cô ấy hiểu lầm cái gì chứ?
Cô ấy đã đòi ly hôn với anh rồi, còn để tâm đến mấy chuyện này sao?
Đừng nói một Mục Tình, cho dù có mười Mục Tình đi nữa, với tính cách của cô ấy cũng sẽ không thèm liếc nhìn lấy một cái.
Tần Liệt nói xong, lười biếng thu lại ánh mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mục Tình nhìn anh một lúc, hít một hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi, chỉ vài giây sau, chút vẻ tủi thân ửng đỏ trong đáy mắt đã tan biến sạch sẽ.
Hai tiếng sau máy bay đến Hoài An.
Nhiệt độ cảm nhận ở Hoài An cao hơn Tứ Thành khá nhiều, vừa ra khỏi cửa khoang máy bay đã có một luồng hơi nóng phả vào mặt.
Lúc chuẩn bị xuống máy bay, Hứa Yên gọi Mục Tình một tiếng. Thấy cô ta mơ màng ngái ngủ mở mắt, dùng đôi mắt long lanh như nước hồ thu nhìn mình, Hứa Yên không chút biểu cảm, đi giày cao gót rồi sải bước rời đi.
Dáng vẻ này không phải để cho cô xem.
Cô không thể che khuất tầm nhìn từ phía bên kia lối đi.
Quả nhiên, cô vừa đi được hai bước, đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào nũng nịu của Mục Tình từ phía sau hỏi Tần Liệt: “A Liệt, tối nay anh ở khách sạn nào vậy?”