Trước sự trêu chọc của mọi người, Tần Liệt lười biếng ngả người ra sau, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, vẻ mặt vừa thích thú vừa tùy ý.
Hứa Yên nhìn người trong video, mím chặt môi thành một đường thẳng, rồi đưa tay bấm thoát video.
Tô Tiệp thấy vậy, người rướn về phía cô: "Chết tâm rồi à?"
Hứa Yên: "Ừ."
Tô Tiệp nói: “Cóc ba chân thì khó tìm, chứ đàn ông ba chân thì đầy rẫy.”
Hứa Yên tối nay uống không ít rượu trắng, nên về nhà ngủ rất say.
Gần sáng cô mới mơ một giấc mơ hỗn độn.
Trong mơ, là sinh nhật tuổi mười bảy của cô.
Khung cảnh chia làm hai thái cực.
Một bên, là trong sảnh lớn nhà họ Hứa, cô được mọi người vây quanh như mặt trăng được các vì sao bao bọc, Hứa Tĩnh và Kiều Hoằng Nghị nắm tay cô giới thiệu với từng vị khách, vẻ mặt họ như thể coi cô là châu báu ngọc ngà.
Một bên khác, là khi khách khứa đã về hết, Hứa Tĩnh chỉ tay vào trán cô mắng: “Ai cho mày ăn nhiều bánh kem như thế? Mày có biết trong bánh kem chứa bao nhiêu calo không? Ăn đồ ngọt sẽ béo, sẽ hại da, mày không biết tự ý thức à? Mày có biết trách nhiệm của mày là gì không?”
Trước những lời trách mắng của Hứa Tĩnh, Hứa Yên mím chặt môi không nói gì.
Kiều Hoằng Nghị lên tiếng giảng hòa.
Hứa Tĩnh quay sang trút giận lên ông ta: “Ban đầu bảo ông mang về một đứa con trai, lại cứ nhất quyết mang về một đứa con gái, nói cái gì mà con gái có thể dùng để liên hôn…”
Hình ảnh trong mơ đến đây bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Tiếp theo đó, là cảnh cô bị nhốt trong tầng hầm.
Kiều Hoằng Nghị đưa cho cô một bát mì qua cửa sổ, ánh mắt khôn ranh đầy vẻ tính toán.
Bát mì đó cô không dám ăn, cứ thế nhịn đói suốt ba ngày, cuối cùng được người giúp việc phát hiện ngất xỉu rồi đưa ra khỏi tầng hầm.
Cảm giác ngột ngạt trong mơ cuối cùng cũng được giải thoát bởi tiếng chuông báo thức ngoài đời thực.
Hứa Yên hít một hơi thật sâu rồi mở mắt, cô không khóc, chỉ có bàn tay đặt trên giường là hơi run rẩy.
Hôm nay Hứa Yên được nghỉ phép, theo lý thì không cần phải dậy sớm như vậy.
Nhưng đã tỉnh rồi thì không tài nào ngủ lại được nữa.
Hứa Yên dậy tắm rửa, xuống lầu ăn sáng.
Vừa ăn được hai miếng thì nhận được điện thoại của Ngụy Thao.
Nghỉ phép mà gọi điện thì thường là có buổi phỏng vấn đột xuất.
Hứa Yên chần chừ một lát, đầu ngón tay khẽ lướt trên màn hình rồi bấm nút nghe: "Tổng biên tập."
Ngụy Thao nói qua điện thoại: "Hứa Yên, hôm nay cô đừng nghỉ phép nữa, để sau này tôi sắp xếp cho cô nghỉ bù. Bây giờ cô thu dọn hành lý đi công tác một chuyến, đến Hoài An."
Hứa Yên: "Có phỏng vấn ạ?"
Ngụy Thao đáp: "Đúng vậy, liên quan đến bài phỏng vấn sếp Tần cho số tuần san kỳ tới, chúng ta cần đưa thêm một vài hình ảnh thực tế. Mấy ngày này sếp Tần vừa hay phải đến nhà máy ở Hoài An, cô đi theo để phỏng vấn thực địa."
Hứa Yên cau mày, nhưng không từ chối: "Được ạ."
Cúp điện thoại, Hứa Yên dặn dò dì giúp việc vài câu rồi đứng dậy thay quần áo ra ngoài.
Đi phỏng vấn bên ngoài thường là cả một ê-kíp, một mình không thể làm xuể công việc tỉ mỉ như vậy.
Trên đường lái xe ra sân bay, Hứa Yên hỏi trong nhóm làm việc xem lần này những ai đi công tác cùng mình, Dư An và một nam đồng nghiệp khác trả lời là hai người họ.
Hứa Yên: [Một tiếng rưỡi nữa gặp ở sân bay.]
Đặt điện thoại xuống, Hứa Yên tập trung lái xe.
Khi xe đến sân bay, Hứa Yên vừa đỗ xe xong thì nhìn thấy bóng dáng Tần Liệt và Mục Tình ở cách đó không xa.
Tần Liệt mặc áo sơ mi màu xanh sapphire cùng quần tây, dáng người cao thẳng, dù đứng giữa đám đông hỗn loạn cũng dễ dàng bị nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Không biết Mục Tình đã nói gì mà Tần Liệt khẽ nhếch mép, đáp lại bằng một nụ cười.
Giây tiếp theo, Tần Liệt đột nhiên nhìn về phía xe của cô đang đỗ.
Kính chắn gió xe của Hứa Yên đã dán phim cách nhiệt màu đen, từ bên trong có thể nhìn ra ngoài, nhưng từ bên ngoài không thể nhìn vào trong.
Dù biết rõ Tần Liệt không thể nào nhìn thấy mình, nhưng Hứa Yên lại có cảm giác kỳ lạ như thể hai người đang nhìn thẳng vào mắt nhau.
Vài phút sau, Tần Liệt thu lại ánh mắt, Hứa Yên mở cửa xe bước vào sân bay.
Đi cùng Hứa Yên lần này là Dư An và một nam đồng nghiệp tên Cao Kiện.
Ba người gặp nhau ở sân bay, Dư An và Cao Kiện ghé sát đầu vào nhau nhỏ giọng bàn tán.
"Sếp Tần vừa mới ly hôn mà hai người họ đã lộ liễu như vậy rồi."
"Chứ còn gì nữa, bao nhiêu là paparazzi, lại còn có cả chúng ta ở đây, hai người họ không sợ bị đồn thổi à?"
"Sếp Tần có sợ bị đồn thổi hay không thì tôi không biết, chứ phóng viên trưởng Mục nhà chúng ta thì chắc chắn là không sợ rồi."