Nói xong, hai giọt nước mắt long lanh rơi xuống gò má bà ta.
Diêu Vọng nhìn người vợ hiền lành của mình, lòng dâng lên chút cảm động, mở miệng nói:
“Trước đây anh không nghĩ nhiều như vậy. Anh chỉ nghĩ, tuy Lục Cảnh bị hủy dung, lại phải ngồi xe lăn, nhưng cậu ta có tiền mà.”
Ninh Tố khuyên nhủ hết lời:
“Có tiền thì sao chứ, anh à, mình không thể đối xử với Tiểu Thính như thế được.”
Diêu Vọng lắc đầu, nhìn người vợ vừa thiện lương vừa đơn thuần, khẽ thở dài:
“Tố Tố à, em không hiểu đàn ông đâu.”
Ninh Tố ngẩn người: “?”
Diêu Vọng nghiêm túc giải thích:
“Em nghĩ mà xem, đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền, thì tỉ lệ trăng hoa cao lắm.”
“Đẹp trai, có tiền, lại có phẩm chất tốt, người ta còn chú trọng tu dưỡng phẩm cách bên trong nữa, chắc chắn họ sẽ chướng mắt Tiểu Thính, một bình hoa như con bé thôi.”
“Thà chọn người xấu một chút nhưng có tiền. Với nhan sắc của Tiểu Thính, chỉ cần nhìn thôi là người ta đã động lòng rồi.”
“Hơn nữa, nhà mình cũng nên chú trọng môn đăng hộ đối nữa chứ.”
Trong suy nghĩ của Diêu Vọng môn đăng hộ đối nghĩa là: Lục Cảnh tuy xấu nhưng giàu, còn Tiểu Thính xinh đẹp nhưng không giàu bằng người ta, thế chẳng phải là vừa vặn rồi sao?
Ninh Tố nghe mà sắc mặt tối đi. Dù Lục Cảnh có xấu đi chăng nữa, sau này Diêu Thính Thính vẫn có quyền, có thế!
Lục Cảnh xấu, chẳng lẽ lại không cung phụng Diêu Thính Thính được?
Thấy vợ mặt mày không vui, Diêu Vọng lập tức chột dạ. Ông tưởng Ninh Tố đang giận vì ông tự tiện tìm cho Tiểu Thính một mối hôn sự chẳng ra gì. Nghĩ kỹ lại, ông còn thấy hình như mình làm cha đối xử với Tiểu Thính không tốt bằng người mẹ kế này.
Ông vội vàng nói:
“Em đừng giận, đừng giận nữa. Sáng nay anh mới biết, cái chuyện Lục Cảnh bị hủy dung, bị què chân đều là tin vịt hết! Cậu ta vẫn khỏe mạnh, không sao cả!”
Ninh Tố giật mình, ngẩng đầu:
“Anh nói cái gì?”
Diêu Vọng cười hớn hở nói:
“À, sáng nay cái ông Tiêu tổng lần trước dẫn anh vào buổi tiệc có nói, chuyện Lục Cảnh bị hủy dung với gãy chân đều là do Lục Phong Viễn tung tin đồn thôi. Thực tế người ta vừa cao vừa đẹp trai!”
Nói tới đây, Diêu Vọng càng thêm phấn khích, cả ngày vui như mở cờ trong bụng. Quả nhiên vận may của mình trước giờ chưa bao giờ phụ lòng mình cả!
Ninh Tố cảm giác đầu óc “đoàng” một tiếng. Lục Cảnh không hủy dung!
“Vậy, vậy Lục Cảnh cũng đồng ý cưới Tiểu Thính rồi sao?” Ninh Tố ngơ ngác hỏi.
Nếu là như vậy, Lục Cảnh cưới Diêu Thính Thính để làm gì?
Trước đây chẳng phải hôn sự là do Lục lão gia sắp đặt sao?
Giờ Lục Cảnh đã có tiếng nói riêng, lẽ ra ông ta phải hết cách mới đúng chứ?
Diêu Vọng vừa nghe, càng cười to hơn, phấn khích đến mức giọng run lên:
“Anh gửi hình ảnh của Tiểu Thính vào hòm thư Lục Cảnh, cậu ta xem xong liền đồng ý luôn! Luật sư của cậu ta còn vừa gọi điện tới bảo chuẩn bị sẵn sàng người, toàn bộ hôn lễ bên họ lo hết!”
Ninh Tố nghe xong, hơi thở khẽ nghẹn lại.
Lục Cảnh hóa ra cũng là kiểu xem mặt chọn người sao?