Chương 15.1

Buổi tiệc từ thiện tối nay do Diêu Vọng đứng ra tổ chức. Vì đến phút chót xác nhận số lượng khách mời tăng đột biến, ông buộc phải gấp rút chuyển sang tổ chức tại khách sạn.

Bên trong sảnh tiệc, người phục vụ qua lại không ngớt, khách khứa được mời cũng tụ năm tụ ba trò chuyện rôm rả.

“Các anh nói xem, vị bên Phong Thịnh kia rốt cuộc có tới không vậy?”

“Dù sao cũng là con rể của Diêu Vọng, ông ta đã đứng ra tổ chức tiệc thì kiểu gì cũng phải lộ mặt một chút chứ, coi như nể mặt.”

“Chưa chắc đâu. Nghe nói cuộc hôn nhân này vốn có ẩn tình, hơn nữa nhìn giờ xem, sắp tám giờ rồi mà chủ tịch Lục vẫn chưa tới.”

“Không chừng kẹt xe?”

“Nếu thực sự không định tới thì Diêu Vọng đã cho bắt đầu từ sớm rồi.”

“Cũng chưa chắc. Nghe nói Phong Thịnh đang nhắm tới việc thu mua tập đoàn Lục thị, Lục thị bây giờ tuy sắp phá sản nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, muốn nuốt trọn cũng phải tốn không ít công sức. Bận thế này, lấy đâu ra thời gian tới dự tiệc?”

“Nghe cũng có lý.”

Mấy người thấp giọng bàn tán.

Ninh Tố dẫn theo Ninh Tiểu Hứa đi ngang qua, trong lòng khẽ thở phào.

Từ đầu tới giờ Lục Cảnh vẫn chưa xuất hiện, xem ra đúng là không định tới.

Diêu Thính Thính cứ luôn miệng nói với Diêu Vọng rằng là sắp tới rồi, tám phần là vẫn còn đang cầu cạnh Lục Cảnh tới.

Trước đó bà ta suýt nữa thì cho rằng Diêu Thính Thính thật sự bắt được Lục Cảnh. Quả nhiên, động tới chuyện làm ăn nghiêm túc là Diêu Thính Thính chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở phía sau.

Ninh Tố nâng ly rượu trên tay, nụ cười càng thêm dịu dàng.

Bà ta lúc này còn mong Diêu Thính Thính cứ tiếp tục đi cầu xin Lục Cảnh. Chỉ cần dây dưa làm phiền Lục Cảnh nhiều, thì chuyện hai người bọn họ ly hôn sớm muộn cũng thành sự thật.

Ninh Tiểu Hứa đi theo sau bà ta, liếc nhìn khách khứa kín cả hội trường, có chút lo lắng:

“Mẹ, nếu Lục Cảnh không tới thì sao?”

Ninh Tố nói:

“Không tới thì cũng chỉ có thể bắt đầu tiệc trước. Chỉ là sau khi kết thúc, không biết sau lưng người ta sẽ chê cười Diêu gia thế nào thôi.”

Ninh Tiểu Hứa vội nói:

“Hay để con sang bên Phong Thịnh xem thử?”

Ninh Tố trầm ngâm một lát.

Diêu Thính Thính đi cầu xin Lục Cảnh là vì thể diện của bản thân.

Còn nếu Tiểu Hứa đi, đó lại là vì nghĩ cho ba. Cao thấp lập tức phân rõ.

Cách đó không xa, Tạ Hướng – nhị thiếu gia nhà họ Tạ, vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào. Không đúng nha, tiểu yêu tinh họ Diêu kia nhìn thì ngốc nghếch xíu, nhưng dỗ người lại rất có bản lĩnh mà.

Bên cạnh, một nhị thế tổ khác cười hề hề nói:

“Thế nên khả năng lớn nhất là khoảng nửa năm sau bọn họ sẽ ly hôn.”

“Không phải ba tháng là cao nhất sao?”

“Ngốc à? Lục Cảnh muốn lấy một món đồ nào đó nên mới kết hôn để ổn định Lục Phong Viễn. Sau đó dùng thủ đoạn buộc hắn giao ra. Chắc mấy tháng là giải quyết xong. Rồi còn phải hao thêm chút thời gian để ly hôn, cho nên nửa năm là hợp lý nhất.”

“Chọn ba tháng đầu, xác suất thua là lớn nhất.”

“Từ việc Lục Cảnh không thèm cùng Diêu Thính Thính về nhà là đủ thấy, người ta cũng không coi trọng cuộc hôn nhân này. Cho nên đến mốc nửa năm sau, xác suất cũng không còn cao đâu.”

Tạ Hướng xoa xoa cằm. Diêu tiểu yêu tinh không được rồi?

Đúng lúc này, ở ngoài cửa.

Diêu Vọng vừa nhìn thấy hai người bước vào, nước mắt suýt nữa thì trào ra.

Tới rồi, tới rồi, thật sự tới rồi!

Ông vừa nãy còn tưởng bọn họ không đến nữa.

Chỉ thấy Lục Cảnh đi phía trước, Diêu Thính Thính lặng lẽ theo sát phía sau.

Diêu Vọng nhất thời cảm động.

Hai người tới muộn thế này, đoán chừng là vì Lục Cảnh không muốn tham dự cái tiệc nhỏ này, là Tiểu Thính phải năn nỉ hết lần này tới lần khác.

Không biết Tiểu Thính đã tốn bao nhiêu công sức, có khi còn tiêu hao không ít kiên nhẫn Lục Cảnh với con bé.