Chương 5.5

Diêu Thính Thính lật vài trang, ánh mắt dừng lại ở một căn biệt thự. Cô cẩn thận niết trang này, ngẩng đầu nhìn Kim Thôi dò hỏi căn này được chứ?

Tiểu Vương gật đầu, nhưng chợt nhớ sếp mình đã trở lại, lập tức im thin thít, ngoan ngoãn làm công cụ người đưa văn kiện.

Kim Thôi liếc trợ lý một cái, rồi lại nhìn sang Diêu Thính Thính. Bắt gặp ánh mắt trong veo tràn đầy mong đợi kia, việc công xử theo phép công nói:

“Được. Sau khi hai người hoàn tất thủ tục ly hôn, tôi sẽ giúp cô chuyển đổi quyền sở hữu.”

Tiểu Vương nhận lấy giấy chứng bất động sản, điền thêm căn biệt thự này vào mặt sau hợp đồng gốc, rồi sau đó đưa lên bản thỏa thuận tiền hôn nhân:

“Diêu tiểu thư, ngài xem lại một lượt. Nếu không có vấn đề gì thì có thể ký tên.”

Diêu Thính Thính cầm hợp đồng, khẽ liếc qua rồi lập tức cúi xuống ký.

Tiểu Vương hơi sững người:

“Ngài không xem lại thật à?”

Diêu Thính Thính ngẩng đầu, giọng nhàn nhạt:

“Chẳng lẽ trong tương lai khi ly hôn, ngoài những gì vừa ghi thêm, tôi còn được chia một nửa tài sản của Lục Cảnh à?”

Không khí bỗng trầm hẳn.

Kim Thôi im lặng, dưới gọng kính viền vàng, đôi mắt đào hoa kia bình tĩnh như mặt hồ mùa đông.

Nếu Diêu Thính Thính mà được chia nửa tài sản của ông chủ, vậy thì đúng là anh ta thất trách rồi.

Diêu Thính Thính:

“Cái đó không được.”

“Tôi cũng chẳng chia được một cắc nào cho anh ta. Mà anh ta, loại người như thế chắc cũng khinh thường tính kế tiền bạc của tôi. Vậy thì tôi đọc mấy trang điều khoản rối rắm ấy làm gì cho mất công?”

Cứ như thể cô đọc hiểu được thật vậy.

Huống hồ, nếu họ cố tình gài bẫy cô, thì cô có nhìn ra nổi không chứ?

Tiểu Vương: “...”

Kim Thôi cất hợp đồng, anh ta còn phải lấy chữ ký Lục Cảnh.

“Váy cưới của ngài đã được chuyển đến khách sạn, chỉnh sửa theo số đo mà Diêu tiên sinh cung cấp.

Đây là chìa khóa phòng khách sạn, khi nào rảnh, ngài có thể tới thử váy. Có chỗ nào cần chỉnh lại, cứ nói với Tiểu Vương.”

“Được.”

Lục Cảnh vừa kết thúc cuộc họp, đứng bên cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy xe của Diêu Thính Thính rời đi.

Kim Thôi bước đến, đưa bản hợp đồng cho anh ký.

“Diêu tiểu thư đã ký xong, dứt khoát hơn trong tưởng tượng.”

Lục Cảnh gật đầu, trở lại bàn, bắt đầu ký tên.

Nét chữ anh cứng cáp, mạnh mẽ hữu lực. Còn nét chữ bên cạnh của cô lại từng nét bút, giống như học sinh tiểu học viết tên.

Kim Thôi thu hồi hợp đồng, nhìn hai cái tên, phảng phất kéo hai người không phải cùng một thế giới lại cùng một thế giới.