Chương 5.1

“Thông báo cho Diêu gia chuyện kết hôn chưa?” Lục Cảnh hỏi. Với anh, Diêu Thính Thính là người nào, cũng không chút ảnh hưởng.

Kim Thôi đáp: “Đã thông báo rồi. Năm ngày nữa cử hành hôn lễ, hợp đồng tiền hôn nhân cũng đã soạn xong, ngày mai có thể ký.”

“Chỉ là tôi vừa gọi cho Diêu tiểu thư, cô ấy không nghe máy, chắc đang bận.”

Lục Cảnh thu hồi tầm mắt, bước lên xe. Kim Thôi theo sau, vừa ngồi xuống liền gọi lại cho Diêu Thính Thính.

Khi ấy, Diêu Thính Thính vừa về đến nhà. Trong bếp đã thoang thoảng mùi thức ăn.

Cô nhận cuộc gọi từ số lạ, hơi nghi hoặc, nhưng vẫn bắt máy.

Đầu bên kia vang lên giọng một người đàn ông ôn hòa, lịch sự:

“Chào Diêu tiểu thư, tôi là Kim Thôi – tổng giám pháp vụ của Phong Thịnh.”

Diêu Thính Thính lập tức nhớ đến trong mơ: Ninh Tố và Lục Cảnh từng ký hợp đồng tiền hôn nhân.

Cô hỏi thẳng: “Muốn ký hợp đồng tiền hôn nhân à?”

Kim Thôi hơi khựng lại, phản ứng của cô gái này nhanh thật.

Nhưng nghĩ lại, bây giờ nhà nào chẳng ký hợp đồng tiền hôn nhân.

Kim Thôi liếc gương chiếu hậu, thấy Lục Cảnh đang ngả lưng nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Đúng vậy. Không biết ngày mai cô có rảnh không? Tôi có thể đến đón.”

Diêu Thính Thính thoáng nghĩ đến chuyện trong nhà còn có Ninh Tố đang chờ mình bỏ trốn khỏi hôn lễ, liền nói:

“Có. Gửi tôi địa chỉ, mai tôi tự đến.”

Kim Thôi nhìn về phía ghế sau: “Diêu tiểu thư nói cô ấy tự đi.”

Người ngồi ghế sau khẽ mở mắt, lạnh nhạt buông một câu:

“Tùy cô ấy.”

Diêu Thính Thính cầm điện thoại, loáng thoáng nghe được Kim Thôi đang hỏi người nào, sau đó một câu “Tùy cô ấy” truyền đến thì hơi khựng lại.

Lục Cảnh đang ở trên xe?

Cô vội đưa điện thoại ra xa một chút, khẽ xoa tai, người này ánh mắt thì chẳng ra gì, nhưng giọng nói đúng là dễ nghe thật.

Kim Thôi lại nói:

“Diêu tiểu thư, địa chỉ tôi sẽ gửi cho cô ngay. Ngày mai chín giờ sáng có được không?”

“Được.” Diêu Thính Thính đáp gọn.

Cúp máy xong, Diêu Thính Thính nhìn địa chỉ gửi đến, lái xe mất hai tiếng mới đến nơi.

Sáng sớm như vầy, đám người này đều không ngủ hết rồi à?

Diêu Thính Thính vừa bước vào nhà, dì giúp việc đang bưng đồ ăn lên bàn.

“À, Tiểu Thính này, ba hình như quên nói với con, năm ngày nữa con kết hôn đấy.”

Diêu Vọng vừa tháo tạp dề vừa nói.

Diêu Thính Thính: “...”

Bà dì giúp việc bên cạnh thì yên tâm hẳn, đã là ván đóng thành thuyền, Tiểu Hứa xem như an toàn rồi.

Nghĩ đến việc Diêu Thính Thính sắp phải gả cho một người bị hủy dung, tinh thần không bình thường, ánh mắt bà nhìn cô nhiều thêm vài phần thương hại.

Ninh Tố nghe vậy, nghẹn một hơi nơi cổ họng.

Trong đầu bà ta thoáng hiện ra cảnh Diêu Thính Thính mặc váy cưới, rạng rỡ tiến vào lễ đường, rồi giẫm mẹ con bà ta dưới chân.

Bà ta vẫn không hiểu nổi, tại sao Diêu Thính Thính lại đột ngột đồng ý chuyện này.

Nghĩ tới nghĩ lui, Ninh Tố chợt bừng tỉnh.

Hỏng rồi, chiêu này bà ta đã xài quá nhiều lần, Diêu Thính Thính hẳn là đã đoán được.

Ninh Tố vừa ăn vừa nghĩ cách gỡ rối. Nghĩ đến người phụ nữ Lâu Hướng Nam kia, lúc trước cho rằng Tiểu Hứa là con ruột của Diêu Vọng nên gọi một tiếng “con gái nuôi” ngọt xớt. Đến khi biết Diêu Thính Thính mới là con ruột, Tiểu Hứa là bà ta mang đến, lập tức thay đổi sắc mặt. Dù sau này Minh Thần có ở bên Tiểu Hứa, mụ đó vẫn sẽ không ngừng gây khó dễ.

Bây giờ bà ta phải làm thế nào để cho người ta biết, Tiểu Hứa nhà bà ta cho dù không có Minh Thần thì vẫn có người tốt hơn muốn.

Ăn xong, Diêu Thính Thính lên lầu. Chưa được bao lâu, Ninh Tố đã chạy vào bếp bưng ly sữa bò lên.

Diêu Thính Thính đang định đi tắm thì nghe tiếng gõ cửa.

Cách gõ nhẹ nhàng, dè dặt này, ngoài Ninh Tố sợ mất thanh danh tốt thì còn ai nữa.

“Vào đi.”

“Tiểu Thính à, dì mang cho con ly sữa bò.”

Diêu Thính Thính chỉ đứng đó, chờ bà ta nói tiếp.

Ninh Tố mỉm cười:

“Con không cần đề phòng dì thế đâu, dù gì con cũng sắp xuất giá rồi, đúng không?”

Bà ta lại nói, giọng ngọt ngào mà đầy châm chọc:

“Với lại, dì còn phải cảm ơn con nữa chứ?”

Nói rồi, Ninh Tố bước vào phòng, sáu năm nay, đây là lần đầu tiên bà ta xé toang lớp vỏ dịu dàng giả tạo, khóe môi nhếch lên.

Bà ta đặt ly sữa xuống, quay người lại cười nói:

“Nếu không có cô, A Vọng chắc còn tính để Tiểu Hứa gả thay.”

“Loại người như Lục Cảnh, có thể làm ngơ nhìn tập đoàn Lục Thị sụp đổ, thậm chí còn muốn thừa cơ nuốt trọn. Người như vậy, độc ác tàn nhẫn đến thế, cô nói xem, cậu ta cưới cô để làm gì?”

“Một người từng bị tra tấn đến gần chết, e rằng tâm lý sớm đã không còn bình thường rồi.”

“Từ giờ trở đi, Tiểu Hứa nhà tôi sẽ cùng Minh Thần sống thật tốt. Còn cô, cũng sống thật tốt đi nhé.”

Ninh Tố khẽ cười nhìn cô một cái, vẻ mặt như đang thưởng thức dáng vẻ trúng kế của đối phương, rồi quay người bỏ đi không ngoảnh lại.