Ninh Tố khựng lại một chút, giọng mỏng manh: “Tôi cũng không muốn. Nhưng nói gì thì nói, Tiểu Thính vẫn là con ruột của A Vọng. Còn Tiểu Hứa lại là do tôi mang đến.”
“Tôi cũng không chắc ông ấy sẽ chọn Tiểu Thính hay là Tiểu Hứa nữa.”
“Phu nhân, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của Tiểu Hứa, ngài không thể mềm lòng được!” Bà dì vội vàng khuyên.
Trong phòng, giọng Ninh Tố xen lẫn lo lắng và nôn nóng. Ngoài cửa, Diêu Thính Thính hoảng hốt rút điện thoại, run run gõ tin nhắn gửi cho Chu Phỉ:
[Diêu Vọng hình như thật sự muốn bán tớ đi rồi!]
Chu Phỉ vẫn chưa trả lời.
Bên trong, giọng Ninh Tố lại tiếp tục vang lên:
“Tôi cũng biết, nên tôi đã gửi ảnh của Tiểu Thính cho Lục Cảnh rồi. Bây giờ bên kia nói muốn Tiểu Thính.”
Bà dì nghe xong, liền thở phào:
“Cũng may, người được chọn liên hôn là Diêu Thính Thính, không phải Tiểu Hứa. Tiểu Hứa là đứa ngoan, sao có thể để con bé rơi vào hố lửa này được.”
Ninh Tố khẽ rũ mắt: “Nhưng làm vậy có phải không tốt không? Dù sao cũng vì bảo vệ con gái mình...”
Bà dì nghiến răng: “Không tốt cái gì mà không tốt? Lúc trước là con nhỏ đó đuổi Tiểu Hứa đi, còn nói Diêu gia chỉ có một đứa con gái. Giờ liên hôn thì đương nhiên phải là con nhỏ đó, chẳng lẽ lại để Tiểu Hứa thế chỗ à?”
Ninh Tố khẽ thở dài: “Đừng nói thế, dù gì đây cũng là nhà của con bé.”
Bà dì đau lòng nói: “Phu nhân, ngài hiền quá nên mới bị người ta bắt nạt. May mà sau khi Diêu Thính Thính gả đi, những ngày khổ của hai mẹ con ngài coi như chấm dứt.”
Ninh Tố nghe vậy chỉ khẽ mím môi, đặt đĩa đồ ăn sang một bên, để bà dì giúp việc tự mình xử lý.
Trong lòng bà ta tính toán: nếu Diêu Thính Thính nghe được chuyện mình định gả cô cho Lục Cảnh, chắc chắn sẽ nổi giận, mà lúc đó bà ta và Tiểu Hứa chỉ cần ngồi xem kịch. Chờ Diêu Thính Thính gây loạn, bà ta liền nhân cơ hội đẩy chuyện hôn sự sang cho Tiểu Hứa là xong.
Nghĩ tới đây, khóe môi Ninh Tố khẽ cong, muốn đấu với bà ta sao, Diêu Thính Thính vẫn còn non lắm.
Ninh Tố từ bếp bước ra, vừa quay đầu liền thấy Diêu Thính Thính đang đứng chết trân ở cửa.
“Tiểu Thính... con sao giờ này lại về rồi?” Ninh Tố nhanh chóng giả bộ hoảng loạn nói.
Ánh mắt Diêu Thính Thính chậm rãi dừng lại trên khuôn mặt Ninh Tố, tay cô siết chặt chiếc điện thoại, bọn họ thật sự định bán cô đi.
Ninh Tố bắt gặp ánh nhìn kỳ lạ đó, khẽ cau mày. Cái biểu cảm này là sao?
“Tiểu Thính?” Ninh Tố thử nắm lấy tay cô, nhưng Diêu Thính Thính lập tức lùi lại hai bước.
Thấy cô vẫn giữ vẻ cảnh giác, Ninh Tố thầm thở phào, xem ra chỉ là bị dọa sợ.
Bà ta nhẹ giọng nói: “Ba con có chuyện muốn nói với con.”
Trên lầu, Diêu Vọng đợi mãi không thấy “mẹ con bé” lên gọi, trong lòng bất an đi tới đi lui. Cuối cùng, ông hít sâu một hơi, lấy hết can đảm bước xuống, chuẩn bị nói rõ mọi chuyện với con gái.
Dù gì con bé đâu có thích ai, gả cho ai chẳng được?
Vừa nghĩ vừa tự trấn an, Diêu Vọng đi xuống lầu, vừa hay ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Ông đổi hướng, nghĩ bụng thôi thì ăn no rồi nói cũng không muộn.
“Đêm nay ăn...”
Câu nói còn chưa dứt, ông đã khựng lại.
Trước mặt là cô con gái xinh đẹp đang đứng chết trân, còn Ninh Tố thì lộ rõ vẻ bối rối.
Diêu Vọng: “!”
Không lẽ con bé biết hết rồi sao?
.
Bên kia, Chu Phỉ lại một lần nữa lái xe ngang qua con phố cũ. Khi đi ngang cửa tiệm nơi Ninh Tiểu Hứa làm việc, ánh mắt cô vô thức nhìn sang một chiếc xe thương vụ màu đen đang đỗ ngay trước cửa.
Chu Phỉ khựng lại, khi thấy một người đàn ông tuấn tú bước xuống xe, lập tức đạp phanh.
Minh Thần?
Tiếng Diêu Thính Thính nói về giấc mơ vừa nãy chợt vang lên trong đầu cô.
Không thể nào, chuyện đó chẳng lẽ là thật?
Chu Phỉ liếc nhìn chiếc xe của Minh Thần. Cô ấy từng gặp vị thiếu gia Minh gia này vài lần, anh ta luôn tự lái xe.
Mà lần này lại có tài xế đi cùng, nghĩa là anh ta sắp đi xa.
Không lẽ thật sự ra nước ngoài?
Chu Phỉ dừng xe, bước nhanh theo vào.
Trong tiệm, Diêu Thính Thính và mọi người đã rời đi, chỉ còn Ninh Tiểu Hứa đang đứng trước mặt Vương Viên Viên, bị cô mỉa mai:
“Ai da, có vài người đúng là không biết lượng sức mình, còn mơ mộng leo lên cành cao làm phượng hoàng cơ đấy.” Vương Viên Viên nói.
Một giọng nam trầm thấp đột ngột vang lên:
“Cô nói ai không biết lượng sức mình?”
Mọi người giật mình quay lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần đen, gương mặt tuấn tú, khí thế lạnh lùng bước vào cửa.
Vương Viên Viên vội chạy đến tiếp đón, người đàn ông lạnh lùng nhìn một cái, cô lập tức sợ đến cứng đờ, không dám nhúc nhích.
“Sao anh lại tới đây?” Ninh Tiểu Hứa ngạc nhiên, giọng khẽ run khi thấy người vừa bước vào.
Minh Thần nắm lấy tay cô ta, bình thản đáp: “Tới mua quần áo thôi.”
Ninh Tiểu Hứa khẽ mím môi: “Đây là cửa hàng nữ mà.”
Minh Thần cười, khẽ nhéo nhẹ má cô ta, giọng đầy chiều chuộng: “Đương nhiên là mua cho em.”