Nguyễn Chiêu nhận lấy hợp đồng, gật đầu, tâm trí vẫn còn đọng lại câu “Hoài Yến rất biết điều”. Hình tượng của Hoài Yến trong mắt người lớn tốt như vậy, chắc chắn là kiểu người giả tạo, ví dụ như trước mặt người khác thì đeo kính lịch sự, sau lưng thì như sói đội lốt người.
Ngoài kiểu “công” bên ngoài lịch sự bên trong dã man này, ít nhất cũng phải có một kiểu “công” bên ngoài tàn nhẫn bên trong dịu dàng, chỉ cần cơ thể cậu chịu được sự dã man của Hoài Yến là được, kiểu người dịu dàng kia chắc sẽ không làm cậu quá khổ sở.
Dù sao cậu cũng đã có dự tính trong lòng, dù Cố Hoài Yến có hoang dã đến đâu thì cậu cũng chịu được.
Bên ngoài trời âm u, Cố Hoài Yến vừa về đến công ty đã hắt xì một cái, nhận lấy ly cà phê đen từ trợ lý uống một ngụm.
Nhìn máy tính cả buổi chiều, mắt mỏi nhừ, hắn lấy kính chống ánh sáng xanh trong ngăn kéo đeo vào, tròng kính che đi vẻ sắc bén nơi đáy mắt, nhìn qua có vẻ lịch sự hơn.
Vốn dĩ Cố Hoài Yến định cho Nguyễn Chiêu một màn dằn mặt, ai ngờ vì bận rộn công việc mà quên mất cậu, đến khi Hoài Yến nhớ ra thì đã khuya.
Lúc bốn giờ chiều, quản gia đã gửi cho hắn một tin nhắn, nói là tiểu thiếu gia nhà họ Nguyễn đã đến, lúc này đã qua bảy tiếng đồng hồ, vậy mà trong nhà không hề có bất kỳ sự thúc giục nào.
Chẳng lẽ đã về rồi à?
Cố Hoài Yến xem lại tin nhắn, nhà họ Nguyễn cũng không gửi cho hắn tin nhắn nào. Nếu Nguyễn Chiêu về rồi, chắc mẹ hắn từ nước ngoài bay về ngay.
Chỉ thoáng qua ý nghĩ đó, Cố Hoài Yến cũng không dành tâm trí cho những chuyện nhàm chán này, hắn đã đề phòng Nguyễn Chiêu, chỉ cần cậu không làm gì được hắn là được, còn chuyện công ty, Nguyễn Chiêu lần này không thể gây ảnh hưởng đến hắn.
Nghĩ thông suốt, Cố Hoài Yến thu dọn đồ đạc về nhà.
…
Chiều hôm đó, Nguyễn Chiêu được tài xế đưa đến nhà Cố Hoài Yến, biệt thự nhà họ Nguyễn nằm ở trung tâm thành phố, mang đậm dấu ấn thời gian với lối kiến trúc cổ kính. Ngược lại, nhà của Cố Hoài Yến nằm ở khu vực ngoại ô mới của thành phố U, cảnh quan nơi đấy rất đẹp, các căn nhà ở đây được xây dựng cách xa nhau, khi xe ô tô chạy trên con đường nhỏ rợp bóng cây, lá vàng rơi xào xạc, thật sự rất đẹp.
Trước khi đi, mẹ Nguyễn đã dặn dò Nguyễn Chiêu rằng, ngoài người hầu, chỉ có Cố Hoài Yến sống ở đây, ba hắn mất sớm, mẹ hắn lại đam mê du lịch vòng quanh thế giới, nên hắn quanh năm chỉ có một mình.
Đây cũng là lý do mà hai bà mẹ mong muốn họ sớm kết hôn, bởi lẽ mẹ Nguyễn đã chứng kiến Cố Hoài Yến lớn lên và xem hắn như con ruột của mình.
...
Nếu thấy truyện hay thì nhớ bình luận, theo dõi và đề cử truyện giúp mình nha, để mình còn có động lực ra chương mới. Mình cảm ơn nhiều🥰♥️